Thursday, March 27, 2014

Sống trọn vẹn mỗi ngày

"Cuộc sống ngắn hơn chúng ta tưởng rất nhiều” câu nói này phổ biến đến mức trở nên quá nhàm chán. Tại sao chúng ta không bước chậm lại và sống trọn vẹn hơn mỗi ngày thay vì guồng chân theo bước chạy của người khác? “Sống trọn vẹn” không phải là một khái niệm gì quá khó hiểu, đa số chúng ta đều biết làm thế nào để có một cuộc sống trọn vẹn nhưng thực hiện nó thì chẳng dễ dàng gì. Đấy chính là lý do nhiều người cảm thấy tiếc nuối khi từ rã cõi đời. Những-người-tiếc-nuối-vì-sống-không-trọn-vẹn, họ dành phần lớn thời gian để hoàn thành những mục tiêu không phải do chính mình đặt ra hoặc nói cách khác là những mục tiêu họ đặt ra dưới góc nhìn của những người khác. Nhiều người nói “tôi không có thời gian”. Chúng ta không có nhiều thời gian nhưng luôn có đủ thời gian để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Hãy lắng nghe bản thân nhiều hơn, hãy dành thời gian cho việc đó. Bởi vì sau tất cả, cuộc sống có trọn vẹn hay không là do mỗi cá nhân tự cảm nhận mà thôi. Khi ta khao khát điều gì đó hãy cố gắng dồn hết sức để thực hiện. Khi đã xác định rõ mục tiêu, hãy tiến lên, hãy dấn thân. Thỏa mãn cái tôi cũng là trọn vẹn, sống vì người khác cũng là trọn vẹn. Tất cả đều phụ thuộc vào lựa chọn của mỗi người. We all live with our choice and sometimes die for it. Thắng hay thua, được hay mất, thành công hay thất bại, dẫu sao cũng chỉ là một kết quả. Cái chúng ta có được chính là những bài học, những trải nghiệm để từ đó chúng ta hoàn thiện mình. Trong Mật mã Tây Tạng của tác giả Hà Mã có một bài thơ được lược dịch như thế này: Tôi không muốn sống mãi ở bình nguyên cuộc đời Dẫu rằng bình nguyên rất bằng phẳng và không hiểm nguy Nhưng lại không có niềm kích động khi trèo lên núi cao. Tôi không muốn dật dờ mãi trong vũng nước tù của cuộc sống Dẫu rằng nước tù rất bình lặng lại chẳng có đá ngầm Những thiếu đi niềm hăng say lúc chinh phục biển khơi. Ngày ngày, giờ giờ Tôi mãi luôn trốn chạy Trốn chạy tình yêu bình thường lặng lẽ Trốn chạy hạnh phúc giả tạo lặp đi lặp lại Trốn chạy vòng tay ấm áp đầy cạm bẫy Trốn chạy những ánh mắt thương hại hiểm trá khôn lường Để trốn chạy, tôi khát vọng và theo đuổi Khát vọng vượt qua dãy núi cao trong thẳm tâm hồn Đi xem phong thái của người bên kia rặng núi Để trốn chạy, tôi khát vọng và theo đuổi Theo đuổi giấc mơ vượt qua hải dương mộng tưởng Để xem những cánh buồm mây dập dờn bờ bên kia Để thực hiện lời thề của bản năng Để đời tôi từ đây trở nên chân thực Tôi thực sự cảm nhận được đớn đau Vì ngọn lửa thần thánh nơi xa xăm đang đốt cháy Tôi thực sự cảm thấy hụt hẫng Vì những gì trước mắt không như trong tưởng tượng Những tôi không muốn ngoảnh đầu Bởi vì tôi đã được nếm trải Niềm vui của con sói liếm lên vết thương rỉ máu của mình. Suu tam

No comments: