
Nơi cùng nhau học hỏi những kinh nghiệm sống cho tôi, cho bạn và cho mọi người.
Monday, March 31, 2014
CHÂN THÀNH LÀ SỰ KHÔN NGOAN CAO CẤP

Thursday, March 27, 2014
TẤT CẢ MỌI THỨ CỦA BẠN ĐỀU VẪN CÒN.....!!!

Ly cà phê buôi sáng

Sống trọn vẹn mỗi ngày
"Cuộc sống ngắn hơn chúng ta tưởng rất nhiều”
câu nói này phổ biến đến mức trở nên quá nhàm chán. Tại sao chúng ta không bước chậm lại và sống trọn vẹn hơn mỗi ngày thay vì guồng chân theo bước chạy của người khác?
“Sống trọn vẹn” không phải là một khái niệm gì quá khó hiểu, đa số chúng ta đều biết làm thế nào để có một cuộc sống trọn vẹn nhưng thực hiện nó thì chẳng dễ dàng gì. Đấy chính là lý do nhiều người cảm thấy tiếc nuối khi từ rã cõi đời.
Những-người-tiếc-nuối-vì-sống-không-trọn-vẹn, họ dành phần lớn thời gian để hoàn thành những mục tiêu không phải do chính mình đặt ra hoặc nói cách khác là những mục tiêu họ đặt ra dưới góc nhìn của những người khác.
Nhiều người nói “tôi không có thời gian”. Chúng ta không có nhiều thời gian nhưng luôn có đủ thời gian để suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Hãy lắng nghe bản thân nhiều hơn, hãy dành thời gian cho việc đó. Bởi vì sau tất cả, cuộc sống có trọn vẹn hay không là do mỗi cá nhân tự cảm nhận mà thôi.
Khi ta khao khát điều gì đó hãy cố gắng dồn hết sức để thực hiện. Khi đã xác định rõ mục tiêu, hãy tiến lên, hãy dấn thân. Thỏa mãn cái tôi cũng là trọn vẹn, sống vì người khác cũng là trọn vẹn. Tất cả đều phụ thuộc vào lựa chọn của mỗi người.
We all live with our choice and sometimes die for it.
Thắng hay thua, được hay mất, thành công hay thất bại, dẫu sao cũng chỉ là một kết quả. Cái chúng ta có được chính là những bài học, những trải nghiệm để từ đó chúng ta hoàn thiện mình.
Trong Mật mã Tây Tạng của tác giả Hà Mã có một bài thơ được lược dịch như thế này:
Tôi không muốn sống mãi ở bình nguyên cuộc đời
Dẫu rằng bình nguyên rất bằng phẳng và không hiểm nguy
Nhưng lại không có niềm kích động khi trèo lên núi cao.
Tôi không muốn dật dờ mãi trong vũng nước tù của cuộc sống
Dẫu rằng nước tù rất bình lặng lại chẳng có đá ngầm
Những thiếu đi niềm hăng say lúc chinh phục biển khơi.
Ngày ngày, giờ giờ
Tôi mãi luôn trốn chạy
Trốn chạy tình yêu bình thường lặng lẽ
Trốn chạy hạnh phúc giả tạo lặp đi lặp lại
Trốn chạy vòng tay ấm áp đầy cạm bẫy
Trốn chạy những ánh mắt thương hại hiểm trá khôn lường
Để trốn chạy, tôi khát vọng và theo đuổi
Khát vọng vượt qua dãy núi cao trong thẳm tâm hồn
Đi xem phong thái của người bên kia rặng núi
Để trốn chạy, tôi khát vọng và theo đuổi
Theo đuổi giấc mơ vượt qua hải dương mộng tưởng
Để xem những cánh buồm mây dập dờn bờ bên kia
Để thực hiện lời thề của bản năng
Để đời tôi từ đây trở nên chân thực
Tôi thực sự cảm nhận được đớn đau
Vì ngọn lửa thần thánh nơi xa xăm đang đốt cháy
Tôi thực sự cảm thấy hụt hẫng
Vì những gì trước mắt không như trong tưởng tượng
Những tôi không muốn ngoảnh đầu
Bởi vì tôi đã được nếm trải
Niềm vui của con sói liếm lên vết thương rỉ máu của mình.
Suu tam

Wednesday, March 26, 2014
Thương và hiểu
Thương và hiểu - source from Cỏ Dại
Hãy cố gắng sống tử tế với mình thì không cần nói lời xin lỗi ai. Vì khi đã phạm lỗi với người thì cũng giống như đang sát hại mình.
Trời Sài Gòn sáng nay mát mẻ, gần như sắp có cơn mưa. Ngã tư nơi này xe dường như cũng chậm lại. Chả bù với mấy ngày trước cứ ồ ập vội vã. Ở góc phố ồn ào có bao nhiêu là thứ đáng để nhớ. Niềm yêu thương, nỗi bất hạnh và những hân hoan đặt không đúng chỗ cứ lẫn vào nhau tạo thành tạp âm chán ngắt. Yêu và cho đôi khi không dễ chút nào!
Biết rót sao cho vừa khi lòng đã đầy kín âm mưu và đoạt lợi. Hữu ý hay vô tình thì đâu có nghĩa gì khi người ta không có cảm giác đón nhận. Một khi, tâm hồn chật hẹp thì làm sao còn chỗ cho những nụ hoa yêu thương nảy nở. Nghĩ mà tiếc.
Thường thì, khi mỏi mệt trên dòng đời bỗng thấy bóng tán cây to người ta rất thích rúc vào để hưởng mát. Trầm ngâm..., rồi ước ao giá chi mình cũng được có vài cây như thế. Mà, quên mất rằng trước khi muốn thụ hưởng người ta phải vất vả ươm trồng từ những chồi xanh yếu ớt. Phải chịu bao nhiêu gió sương, qua bao nhiêu mưa nắng, cây mới có thể cho bóng mát như ngày hôm nay. Muốn thành công, không tự nhiên mà có.
hoa.
Ở đời, chẳng ai muốn mình thấp. Người ta sẽ cố leo cho bằng được nấc thang tham vọng, thích đốt cháy giai đoạn và cảm thấy tủi hổ khi so ra mình chẳng bằng ai. Cũng tốt, nếu điều đó tạo thêm động lực phấn đấu. Nhưng... thường thì người ta rất dễ bị cảm xúc tiêu cực dẫn dắt. Lòng đố kỵ đã giết chết niềm an lạc, nó xâu xé và khiến họ phải thực hiện cho bằng được cái mình muốn. Tất nhiên, có anh hùng thì cũng lắm tiểu nhân. Muốn là ai cũng được, chỉ cần giữ chặt "luật nhân quả" rồi lên đường.
Có những thứ không cầm nắm được nhưng hết sức quan trọng. Lỡ một bước, hằng hà sa số tội. Trong những tình huống như thế, những ai mỏng duyên thì thật là đáng thương. Có khi vì không biết nên mới sinh tâm xằng bậy. Có điều, những thứ mình gây ra dù thế nào, phải tự mà chịu. Người ta vì quá thương nhau vẫn có thể nhường cơm xẻ áo, chứ không thể chia nghiệp. Phật dạy, gieo tâm lành ắt có quả lành. Rõ là vậy!
Hãy cố gắng sống tử tế với mình thì không cần nói lời xin lỗi ai hết. Vì khi đã phạm lỗi với người thì cũng giống như đang sát hại mình. Hãy tự xin lỗi bản thân vì nếu không có điều xấu xa mình gây ra thì đã biết sống lương thiện. Đừng tự đào cái hố chôn bớt nhân tính tốt đẹp mà khi sinh ra cha mẹ luôn cầu mong ta được đúng như thế. Đừng đánh đổi những điều nhỏ bé ở hiện tại mà hậu quả có khi nó trút lên những người thân yêu bên cạnh ta.Họ sẽ đau lòng biết bao khi thấy ta rẽ sai hướng.
Lúc này, lòng trào dâng niềm thương hơn là oán! Xét mình đã hoan hỷ thứ tha. Mong người ta đằng kia sống an vui, hạnh phúc và giữ khu vườn công đức luôn tươi nguyên. Ráng nhớ, nếu còn kiếp nữa, biết có vui như bây giờ?
Dạy con lòng nhân ái

Thông điệp không lời
Chính cuộc sống và hành động mới là tiếng nói chân tình và ấn tượng nhất, hơn tất cả mọi lời hoa mỹ.
Tác giả Steve Goodier
(Haley dịch)
Họa sĩ tài ba Vincent Van Gogh không phải lúc nào cũng cầm cọ. Ông từng đến làm việc tại một mỏ than ở Borinage, Bỉ. Ở đó mọi người rất quý trọng ông vì sự hiểu biết và vốn sống của ông. Những khi rảnh rỗi, ông thường được mọi người mời nói chuyện về cuộc sống. Ông nhận ra có một số người thường phản ứng khi nghe ông nói chuyện. Ông hiểu vì cuộc sống họ quá khổ sở đến nỗi khó tin được vào lời nói của người khác.
Hằng ngày nhìn những người thợ mỏ phải làm việc trong các điều kiện cơ cực triền miên mà chỉ nhận được đồng lương chết đói, gia đình họ luôn phải chạy ăn từng bữa, ông chợt thấy xót xa khi so sánh với cuộc sống tương đối sung túc của mình.
Vào một buổi tối cuối năm lạnh lẽo, trong đoàn người thợ mỏ đang mệt mỏi lê từng bước chân về nhà, ông thấy một ông lão chân bước xiêu vẹo băng ngang qua cánh đồng, giấu chặt người sau miếng vải bố để tìm chút hơi ấm. Van Gogh đã lấy quần áo của mình đem cho ông lão và chỉ giữ lại một bộ duy nhất. Ông quyết định sống với khẩu phần lương thực ít ỏi và phân phát tiền lương của mình cho những thợ mỏ khốn khổ ấy.
Có lần, mấy đứa trẻ của một gia đình nọ bị sốt thương hàn, tuy bản thân cũng đang sốt, Van Gogh vẫn nhường giường của mình để bọn trẻ có chỗ nằm.
Một gia đình giàu có trong vùng gợi ý dành riêng cho ông một căn phòng trống để trọ, nhưng Van Gogh từ chối lời đề nghị này. Ông nói nếu có thiện chí, gia đình đó nên giúp những người có hoàn cảnh khó khăn hơn.
Những người trước đây thường phản ứng với ông giờ đã hiểu và rất kính trọng ông. Ông ý thức rất rõ rằng giữa lời nói và hành động có một sự cách biệt khá lớn. Chính cuộc sống và hành động mới là tiếng nói chân tình và ấn tượng nhất, hơn tất cả mọi lời hoa mỹ. Ông nhận ra dù ở bất cứ nơi đâu, chỉ nên dùng lời nói khi thật cần thiết.
Vượt qua điểm yếu của bản thân
Chẳng có gì xấu hổ trong việc bạn kém hơn mọi người về một kỹ năng nào đó, dù là một kỹ năng cơ bản - Jay Thiessens.
Haley
(Dịch từ Getmotivation)
Trong hàng chục năm trời, Jay Thiessens, Chủ tịch Tập đoàn máy móc công cụ B&J (một doanh nghiệp lãi ít nhất 5 triệu USD/năm), giấu kín một bí mật - ông không biết đọc.
Hằng ngày, như mọi doanh nhân khác, ông luôn vội vã, bận rộn, bởi vậy cũng luôn "không đủ thời gian để xem các bản hợp đồng hay đọc thư, gửi email...". Mỗi buổi tối, vợ ông, bà Bonnie lại phải giúp ông xem lại các giấy tờ trong ngày.
Còn các nhiệm vụ khác, ông giao cho một nhóm quản lý đáng tin cậy, nhưng ngay cả những người đó cũng không hề biết rằng giám đốc của họ hoàn toàn không biết đọc.
"Tôi làm việc cho ông ấy 7 năm rồi mà không hề biết" - Jack Sala kể - "Tôi là giám đốc điều hành. Ông ấy thường mang những văn bản luật tới chỗ tôi và bảo: "Anh giỏi những vấn đề luật pháp hơn tôi mà!". "Tôi đã không biết rằng tôi là người duy nhất đọc chúng" - Jack nói.
Rất ít người biết được rằng mong ước lớn nhất của ông Jay là có thể đọc một câu chuyện cổ tích cho cháu mình nghe trước khi chúng ngủ. Nhưng ông cũng không giữ được bí mật này mãi mãi. Năm 56 tuổi, ông Jay mới bắt đầu biết đọc. "Kể từ khi tôi quyết định không giấu giếm nữa, tôi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn".
Doanh nghiệp của ông Jay từng được bình chọn là một trong 6 doanh nghiệp thành công nhất nước Mỹ - những doanh nghiệp đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng và thành công bất chấp khó khăn. Khi đó cũng không ai biết rằng ông từng bị cô giáo lớp 2 gọi là "ngu ngốc" và kể từ đó, ông trở thành một cậu bé lặng lẽ và đơn độc, luôn ngồi ở góc cuối cùng của lớp.
"Có lẽ các thầy cô phát mệt khi cứ phải thấy mặt tôi nên họ cho tôi lên lớp" - Ông Jay kể lại quá trình làm sao ông có được bằng tốt nghiệp cấp 2. "Tôi chỉ nhận toàn điểm C, D và F. Chỉ duy nhất một lần tôi có điểm A: Môn thực hành máy móc tự động".
Sau khi tốt nghiệp, ông Jay mở một cửa hàng linh kiện máy móc nhỏ với 200 đôla duy nhất của mình, và chẳng bao lâu sau, ông đã thành một trong những doanh nhân thành công lớn.
Ông bù đắp cho việc không biết đọc của mình bằng cách lắng nghe thật nhiều: Nghe đài, TV và nghe những người khác nói chuyện. Ông phát triển kỹ năng lắng nghe tập trung nên rất ít khi quên. Và tuy không biết chữ, nhưng khả năng tính toán và hình học của ông lại cực kỳ đáng nể.
Nhưng cuối cùng ông cũng thú thật trước tất cả mọi người, khi đó giọng ông run lên và ông nghĩ rằng mình sẽ bị cười nhạo. Nhưng trái lại, tất cả mọi người đều động viên và tôn trọng ông. Nhờ sự khuyến khích đó, ông Jay tự tin tìm một giáo viên dạy ông đọc 5 ngày/ tuần, mỗi ngày một giờ đồng hồ.
Bây giờ thì ông Jay đã đọc được rất nhiều sách. Ông cũng gửi nhận email hằng ngày, dù bà Bonnie vẫn phải giúp ông soạn thư gửi qua bưu điện khi ông quá bận. Nhưng mỗi lần nhắc đến quá khứ, ông không còn xấu hổ nữa mà hy vọng rằng câu chuyện của mình sẽ động viên mọi người, rằng mỗi người đều có điểm yếu và nếu bạn thật sự nỗ lực, bạn sẽ vượt qua được.
"Chẳng có gì xấu hổ trong việc bạn kém hơn mọi người về một kỹ năng nào đó, dù là một kỹ năng cơ bản" - ông Jay nói - "Bạn chỉ phải xấu hổ nếu bạn cứ ngồi yên mà chẳng tìm cách nào để khắc phục điều đó".
Sunday, January 5, 2014
Gột rửa bụi trần – Tâm trong sáng
Chúng ta hãy là một người nông dân chuyên tâm canh tác trên thửa ruộng tâm hồn của mình, đừng lãng phí thời gian để thửa ruộng màu mỡ trở nên cằn cỗi. Nếu không gieo trồng, cỏ dại sẽ sinh trưởng, cỏ dại một khi sinh sôi, thửa ruộng sẽ trở thành mảnh đất hoang, đợi năm sau mới canh tác sẽ rất khó khăn.
Vì vậy, chúng ta phải cố gắng tận dụng thời gian, chuyên tâm canh tác trên thửa ruộng tâm hồn của mình, đừng để cỏ dại sinh sôi trên tâm điền.
Trích : “Gột rửa bụi trần – Tâm trong sáng: Đừng để cuộc đời ngủ quên” Tác giả Ni Trưởng Chứng Nghiêm.
Thất bại
Thất bại không có nghĩa tôi là người thất bại,
Nó có nghĩa tôi là người chưa thành công.
Thất bại không có nghĩa là tôi không đạt được gì . . .
Nó có nghĩa là tôi vừa học được điều gì đó.
Thất bại không nói tôi là một kẻ ngốc . . .
Mà bảo rằng tôi có đủ lòng tin để thử những gì tôi chưa làm.
Thất bại cũng chẳng bảo tôi phải hổ thẹn,
Mà nói rằng tôi đã dám để mình được thử thách.
Thất bại không có nghĩa là tôi đã bỏ phí đời tôi …
Mà có nghĩa là tôi có lý do để bắt đầu một cuộc hành trình mới.
Thất bại không có nghĩa là tôi không có được thứ tôi cần . . .
Mà tôi có thứ khác, và phải đi theo một hướng khác.
Thất bại không bảo rằng tôi kém . . .
Mà nói rằng tôi không hoàn hảo.
Thất bại không có nghĩa là tôi nên bỏ cuộc . . .
Mà bảo tôi hãy cố hơn lên.
Thất bài không có nghĩa là tôi không làm được . . .
Mà có nghĩa là tôi cần luyện tập nhiều hơn.
Miễn là những người thân yêu luôn ở bên tôi . . .
Bởi thất bại còn cho tôi biết ai là người yêu thương tôi thật sự.
(sưu tầm)
HẠNH PHÚC TÌM Ở ĐÂU?
Ngày xưa, có lần “tập đoàn” yêu tinh họp nhau lại để lên kế hoạch làm hại con người.
Một yêu tinh nói:
- Chúng ta nên giấu một thứ gì đó quý giá của con người, nhưng giấu cái gì bây giờ?
Sau khi suy nghĩ, một yêu tinh nói:
- Biết rồi, hãy lấy đi hạnh phúc của họ, họ sẽ ngày đêm phải khổ sở, u uất. Nhưng vấn đề là giấu nó ở đâu bây giờ? Phải giấu ở nơi nào mà họ không tìm được!
Một yêu tinh cho ý kiến:
- Thử quẳng nó lên đỉnh một ngọn núi cao nhất của thế giới xem!
Nhưng ý kiến đó bị phản đối ngay:
- Không được! Con người rất khỏe mạnh, chuyện leo núi có nhằm nhò gì đâu.
Một yêu tinh khác lại có ý tưởng:
- Vậy ta giấu nó xuống vực biển sâu nhất nhé?
Các yêu tinh lại đồng loạt phản đối:
- Không, con người rất tò mò. Họ sẽ tạo ra những chiếc tàu hiện đại để xuống tận đáy biển. Rồi tất cả mọi người cũng sẽ biết.
Một yêu tinh nhỏ tuổi đứng lên:
- Hay để nó ở một hành tinh khác?
Nhưng một yêu tinh lớn tuổi đáp:
- Không được, con người rất thông minh. Càng ngày họ càng thám hiểm nhiều hành tinh đấy thôi.
Bầy yêu tinh lại im lặng suy nghĩ. Chợt một yêu tinh già lụ khụ đưa ra ý kiến:
- Tôi biết ta nên giấu hạnh phúc ở đâu rồi! Hãy giấu nó ở chính bên trong con người. Đa số con người đều luôn cố gắng lùng sục hạnh phúc ở khắp mọi nơi và bao giờ cũng thấy người khác hạnh phúc hơn mình. Bản thân họ thì chẳng bao giờ tự tìm hiểu chính mình. Giấu ở đó thì con người chẳng bao giờ tìm thấy đâu!
Tất cả yêu tinh đều nhất trí với giải pháp này. Và kể từ đó, rất nhiều người mải mê đi tìm hạnh phúc mà không biết nó đã tồn tại ngay trong tâm hồn mình!
(Sưu tầm)
Bốn nguyên tắc trong Triết lý Ấn Độ
1/ Nguyên tắc thứ nhất:
“Bất cứ người nào ta gặp cũng đúng là người ta phải gặp”
Có nghĩa là không ai đến trong đời ta một cách tình cờ. Mọi người chung quanh ta, mọi người đến với ta đều có vai trò nào đó trong đời ta, hoặc họ dạy ta điều gì, hoặc họ giúp ta cải thiện một tình huống hiện tại.
2/ Nguyên tắc thứ hai:
“Điều đã xảy ra là điều duy nhất có thể xảy ra”
Tất cả những gì ta trải qua đều không làm khác được, cả trong chi tiết nhỏ nhất. Ta không thể nói: “Phải chi tôi làm cách khác, thì chuyện đã ra khác”. Không, điều gì đã xảy ra là điều duy nhất có thể xảy ra và phải xảy ra để ta có được một bài học. Mỗi tình huống ta gặp trong đời đều tuyệt đối hoàn hảo, ngay cả khi lý trí và con tim ta không thể chấp nhận được.
3/ Nguyên tắc thứ ba:
“Sự gì cũng bắt đầu vào đúng lúc”
Mọi sự đều bắt đầu vào đúng lúc nó phải bắt đầu, không trễ hoặc sớm hơn. Khi ta sẵn sàng cho một điều gì mới trong đời của ta, điều này đang ở đó, sẵn sàng để bắt đầu.
4/ Đây là nguyên tắc thứ tư:
“Cái gì đã xong, là đã xong”
Khi một việc chấm dứt trong đời ta, nó cho phép ta bước sang việc khác. Giàu thêm nhờ vào kinh nghiệm mới có, ta nên bỏ lại mọi sự đàng sau và tiến về phía trước.
Tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên mà bạn đang ngồi đây xem bài này.
Nếu bạn tâm đắc với những điều nói trên, là vì bạn hội đủ điều kiện và hiểu rằng không hạt mưa nào lại tình cờ rơi không đúng chỗ!
Hãy tử tế với chính mình.
Hãy yêu thương hết mình.
Hãy luôn sống hạnh phúc.
Đừng hành động khi đang giận dữ
Đôi khi chính ta cũng không kiểm soát được cơn giận dữ của mình.
Haley
(Dịch từ Natarajank)
Một truyện ngắn dân gian của Nhật Bản thuở còn tồn tại các Samurai huyền thoại trên đất nước Hoa anh đào, một bài học hữu ích trong đối nhân xử thế khá hay.
Chuyện xảy ra tại một ngôi làng ven biển thuộc đất nước Phù Tang, vào thời mà các vị Samurai chuyên đảm trách những công việc đòi nợ,thu tô đối với những người dân sinh sống trong địa giới của lãnh chúa mà họ phục vụ.
Một hôm, một vị samurai đến thu nợ của người đánh cá. Người đánh cá nói: "Tôi xin lỗi, nhưng năm vừa qua thật tệ, tôi không có đồng nào để trả ngài". Vị samurai nổi nóng, rút kiếm ra định giết người đánh cá ngay lập tức. Rất nhanh trí, người đánh cá nói: "Tôi cũng đã học võ và sư phụ tôi khuyên không nên đánh nhau khi đang tức giận".
Vị samurai nhìn người đánh cá một lúc, sau đó từ từ hạ kiếm xuống và nói: "Sư phụ của ngươi rất khôn ngoan. Sư phụ của ta cũng dạy như vậy. Ðôi khi ta không kiểm soát được nỗi giận dữ của mình. Ta sẽ cho ngươi thêm một năm để trả nợ và lúc đó chỉ thiếu một xu thôi chắc chắn ta sẽ giết ngươi".
Vị samurai trở về nhà khi đã khá muộn. Ông nhẹ nhàng đi vào nhà vì không muốn đánh thức vợ, nhưng ông ta rất bất ngờ khi thấy vợ mình và một kẻ lạ mặt mặc quần áo samurai đang ngủ trên giường. Nổi điên lên vì ghen và giận dữ, ông nâng kiếm định giết cả hai, nhưng đột nhiên lời của người đánh cá văng vẳng bên tai: "Ðừng hành động khi đang giận dữ".
Vị samurai ngừng lại, thở sâu, sau đó cố tình gây ra tiếng động lớn. Vợ ông thức dậy ngay lập tức, kẻ lạ mặt cũng vậy, hoá ra đó chính là mẹ ông. Ông gào lên: "Chuyện này là sao vậy. Suýt nữa con đã giết cả hai người rồi!". Người vợ giải thích: "Vì sợ kẻ trộm lẻn vào nhà nên thiếp đã cho mẹ mặc quần áo của chàng để doạ chúng".
Một năm sau, người đánh cá gặp lại vị samurai.
"Năm vừa qua thật tuyệt vời, tôi đến để trả nợ cho ngài đây, có cả tiền lãi nữa", người đánh cá phấn khởi nói. "Hãy cầm lấy tiền của ngươi đi", vị samurai trả lời, "Ngươi đã trả nợ rồi".
Đời rất ngắn - Life is so short.
Đời ngắn lắm ai ơi.
Khổ đau đã nhiều rồi.
Thương nhau thêm chút nữa.
Cho cuộc đời thêm vui.
Việc hôm nay chớ để ngày mai
Việc nay chớ để ngày mai
Biết mai có được làm điều hôm nay
Chuyện nay xin hãy làm ngay
Biết mai có đến hay không mà chờ?
Xin đừng vô cảm thờ ơ
Sống cho trọn nghĩa vẹn tình hôm nay
Lỡ mai có cách xa người
Lòng ta cũng thấy thật là thảnh thơi...
.........
Subscribe to:
Posts (Atom)