Tuesday, May 14, 2013

Điều học từ cuộc sống

Điều học từ cuộc sống * * * * * * * * * * * * * * • “Tôi không thể bắt người khác yêu mến mình, tất cả những điều tôi có thể làm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến ..." • “Tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác ....” • “Cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều đó ...” • “Trước khi muốn tha thứ cho người khác, tôi phải tập tha thứ cho chính bản thân mình ...” • “Khi một người không yêu mến tôi như tôi như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...” • “Mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...” • “Tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời..." • “Không có gì là mãi mãi, cả vui sướng lẫn khổ đau…” • “Nếu bạn không thích một điều gì đó, hãy thay đổi nó, nếu không thể thay đổi được, thì hãy thay đổi cách nhìn nhận của mình…” Bạn hãy tập để mọi thứ trôi qua thật nhẹ nhàng, học được cách chấp nhận và buông tay, để hướng đến một chữ “tịnh” nơi tâm hồn...

(Sưu Tầm)

Xin hãy nói những lời Chân Thật Để mọi người Đừng Hiểu Lầm nhau. Xin hãy nói những lời Hoà Thuận Để mọi người Đừng Hận Thù nhau. Xin hãy nói những lời Cởi Mở Để mọi người Thông Cảm cùng nhau. Xin hãy nói những lời Hàn Gắn Để mọi người Xích Lại Gần Nhau. Xin hãy nói những lời Xây Dựng Để mọi người Vui Sống bên nhau. Xin hãy nói những lời Tha Thứ Để cuộc đời Vơi Bớt Thương Đau. Xin hãy nói những lời Trong Sáng Để tình người Đẹp Mãi Ngàn Sau. (Sưu Tầm)

quotes from Dalai Lama

Nếu chúng ta biết bình thản trước lời khen và tiếng chê, chúng ta sẽ thấy chúng chẳng có gì là quan trọng cả. Dù cho chúng ta có nhận được lời khen hay tiếng chê thì cũng chẳng ích lợi gì cho chúng ta. Điều quan trọng duy nhất là chúng ta có được động cơ lành mạnh, rồi cứ để cho luật nhân quả làm nhân chứng cho hành động của mình. Dalai Lama

quotes from Buddha

Way to happiness is to keep your heart from hate, your mind from worry. Life simply, give much, Fill your life with love. Do as you would done by. Buddha

Thursday, May 9, 2013

Câu chuyện ba ngọn nến

Một người đàn ông bước vào một ngôi chùa để được tĩnh tâm và được gặp đức phật. Người đàn ông nói : - Thưa phật… Con biết mình đang lầm đường lạc lối. Nhưng con thật sự k thể ngăn nổi bước chân mình lại. Con đã có gia đình nhưng bây giờ con đang yêu một người con gái khác. Con thật lòng muốn từ bỏ vợ mình đến với cô ấy. Vợ con rất tốt…… nhưng Chỉ bên cô ấy con mới cảm giác hạnh phúc nhất và yêu thương mãnh liệt hơn bao giờ hết. Con không biết phải làm sao nữa ??? - Ta hiểu rồi. Con nhìn ra xa. Có ba cây nến kia. Con thấy cây nào sáng nhất ? Người đàn ông ngơ ngác : - Thưa phật… Chúng xa vậy con thật chẳng thể thấy được cây nào sáng hơn. Phật hiền từ đáp : -Vậy giờ con hãy mang 1 cây lại đây. Giờ thì con thấy cây nào sáng nhất ? - Dạ thưa ! Cây đang ở ngay trước mắt con sáng nhất ạ. - Phải rồi… Chỉ ba cây nến… Con còn không biết cây nào sáng nhất. Vậy thế gian trăm ngàn người… Sao con biết ai sẽ là tốt nhất… Ai làm con hạnh phúc nhất chứ. Chỉ những thứ hiện hữu ngay trước mắt ta mới là sáng nhất…Giá trị nhất con ạ… Đừng bao giờ đong đếm so sánh - Dạ con hiểu rồi. Con xin giác ngộ !!! Người đàn ông vội trở về bên vợ mình. -Cuộc sống cũng vậy đó, đừng vì một phút nông nổi, hay chỉ vì một bề ngoài hào nhoáng mà đánh mất hay làm tổn thương những người tốt đang ngay cạnh ta. Hãy nhớ !!!! Bề ngoài chỉ là giấy – đốt là cháy.

Những Câu nói Hay

- Hãy cẩn thận với những ý nghĩ của bạn, vì bạn sẽ nói chúng. - Hãy cẩn thận với những lời nói của bạn, vì bạn sẽ thực hiện chúng. - Hãy cẩn thận với những hành động của bạn, vì chúng sẽ là thói quen của bạn. - Hãy cẩn thận với những thói quen của bạn, vì chúng sẽ là cá tính của bạn. - Hãy cẩn thận với những cá tính của bạn, vì chúng sẽ quyết định số mệnh của bạn. Không có lửa nào như lửa tham Không có ngục tù nào như lòng sân Không có lưới nào như lưới vô minh Không có dòng sông nào như ái dục.

HAI CHIẾC GƯƠNG

Từ lúc còn là sinh viên, mẹ tôi đã đưa cho tôi 1 chiếc gương và dặn rằng : “mẹ tặng con 02 chiếc gương soi để con chú y soi lại mình, từ cái răng cái tóc. Con cố gắng nhìn thấy trong gương một khuôn mặt luôn tươi cười”. Tôi vâng dạ và mỉm cười vì mẹ nói cho 02 mà chỉ đưa tôi 01 cái gương. Nhưng tôi đã không hỏi lại điều ấy. Đến ngày tôi trưởng thành, bắt đầu đi làm, mẹ hỏi tôi có còn giữ chiếc gương soi không. Tôi đã thành thật thưa với mẹ rằng tôi đã làm mất nó. Mẹ lại kiếm và đưa cho tôi 01 chiếc gương nhỏ và nói y như lần trước. Tôi nghĩ chắc do tuổi đã cao mẹ hơi lẫn nên tôi đã không nhắc mẹ nói cho 02 cái gương mà chỉ đưa có 01 cái. Ở công sở, mỗi khi bực tức hay giận ai, tôi lại nhớ đến lời mẹ dặn thầm đem chiếc gương ra soi và cố gắng xoá đi khuôn mặt cau có để rồi vui vẻ trở lại với công việc. Một lần đang đi ngoài đường, do cả hai đều vội nên tôi và một người bộ hành đã va chạm phải nhau. Người kia toan sừng sộ, tôi cũng khó chiụ và chuẩn bị nhăn mày đỏ mặt, thì tôi lại chợt nhớ đến chiếc gương nhỏ của mẹ nằm trong túi và tôi đã kịp kìm nén cơn bực tức. Tôi nở nụ cười và chủ động ngỏ lời xin lỗi. Và mọi chuyện đã trôi qua êm xuôi và vui vẻ khi người ấy cũng thoáng giật mình và gật đầu nói câu xin lỗi. Đến tận bây giờ, khi mẹ đã về thế giới siêu thoát, trải nghiệm sự đời, tôi mới chợt hiểu ra rằng mẹ tôi đã không nói sai. Chiếc gương thứ nhật mẹ tặng tôi là gương soi. Còn chiếc gương thứ hai chính là gương mặt tôi để người khác soi vào…. Chắc chắn một ngày nào đó, tôi sẽ trao lại chiếc gương cũ mà vẫn còn sáng ấy cho con trai bé nhỏ của tôi và nhắc lại lời dặn của mẹ tôi ngày nào …

Tự Giác rồi mới Giác Tha

Có lần Đức Phật đi ngang qua một gánh xiếc, thấy hai cha con người nọ đang biểu diễn thăng bằng trên một sợi dây. Ngài hỏi hai cha con làm sao giữ được thăng bằng cho cả hai khi cùng biểu diễn. Người cha trả lời: "Tôi lo giữ thăng bằng cho đứa con khi chúng tôi cùng biểu diễn". Cậu con trai lại nói: " Lúc đó con chỉ lo giữ thăng bằng cho con thôi". Đức Phật khen ngợi người con trai đã trả lời đúng sự thật. Vì nếu chúng ta cứ lo giữ thăng bằng cho người khác thì chính ta sẽ mất thăng bằng. Nhưng mỗi người tự lo giữ thăng bằng cho mình thật tốt chính là đang gián tiếp giữ thăng bằng cho người khác khi cùng biểu diễn. Trong kinh Dhammapada, Đức Phật dạy:"Dạy người thế nào, tự mình phải hành động thế ấy. Chính mình phải tự giác đầy đủ rồi mới giác tha. Tự kiểm sát được mình mới thật là khó". Thật là hữu lý khi chúng ta lo tròn bổn phận của mình trước chứ đừng xen vào công việc của người khác. Nếu chính mình chưa rành công việc thì dù có thiện ý tiếp tay cho kẻ khác thì cũng chỉ làm cho họ vướng bận thêm, lắm khi còn làm ơn lại mắc oán. Như vậy ta nên học câu "Các nhân tự tảo môn tiền tuyết, mạc quản tha nhân ốc thượng sương" (Mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, đừng lo sương trên mái nhà kẻ khác) để tự cải thiện mình trước rồi mới giúp người cải thiện sau. Đức Khổng Tử cũng dạy lấy tu thân chánh tâm làm căn bản trước khi muốn tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Nhiều người nghe nói bồ-tát vị tha thì nghĩ rằng cứ đi lo việc cho thiên hạ tức là trở thành bồ-tát. Nhưng thiện chí mà ngu dốt thì chẳng khác nào phá hoại nên càng vị tha càng làm cho người khác nô lệ vào tha lực, lúc bấy giờ người ta chỉ biết cầu xin hơn là "tự mình thắp đuốc lên mà đi" như lời Phật đã dạy. Thì ra, muốn trở thành bồ-tát độ tha thì phải biết tự độ mình trước đã. (ST) Nam Mô Phật _()_

Chiếc bình nứt

Ngày xưa, có một người đàn ông treo hai chiếc bình lớn vào đòn gánh, đeo lên cổ và ra suối gánh nước. Một trong hai chiếc bình ấy bị một vết nứt còn chiếc bình kia thì hoàn hảo, lúc nào cũng mang đủ lượng nước về cho người đàn ông. Chiếc bình nứt thì chỉ mang về một nửa lượng nước so với chiếc bình hoàn hảo. Suốt 2 năm tròn, ngày nào cũng vậy, người đàn ông chỉ gánh về nhà được một bình rưỡi nước mà thôi. Dĩ nhiên, cái bình hoàn hảo lúc nào cũng hãnh diện về thành tích của mình vì đã hoàn tất một cách tuyệt hảo nhiệm vụ của nó được tạo ra. Chỉ tội nghiệp cho chiếc bình nứt, nó rất xấu hổ vì khuyết điểm của mình và xấu hổ cho bản thân vì chỉ thực hiện được một nửa nhiệm vụ được giao. Sau 2 năm chịu đựng cái mà nó cho là thất bại chua cay, một ngày nọ chiếc bình nứt liền lên tiếng với người đàn ông: - “Thưa ông, con rất xấu hổ vì vết nứt bên hông con làm vơi nuớc trên đường về nhà ông.” Người đàn ông liền đáp: - “Con ko nhận thấy là hoa chi moc bên phần đường của con thôi à?” Đó là ta nhận thấy khuyết điểm của con nên đã gieo hạt hoa suốt dọc phần đường bên con từ suối về nhà. Hằng ngày, nước vơi từ vết nứt của con đã tưới nước cho hoa. Nhờ thế mà hàng ngày ông có hoa trưng bàn rất đẹp. Nếu mà con ko phải là con như thế này thì làm sao trong nhà ông có hoa đẹp trang trí.” P/S: Các bạn ạ, chúng ta ai cũng đều có những yếu kém, khiếm khuyết riêng của mình. Nhưng chính những khuyết đỉểm đó đã làm cho chúng ta khác biệt với những người khác và khiến cho cuộc sống trở nên thú vị vì bản sắc riêng đó. Hãy vứt bỏ tự ti và hổ thẹn về khiếm khuyết riêng của mình, không ngừng học hỏi và cố gắng hết mình để biến những cái "khác biệt" ấy trở nên tốt đẹp hơn và hữu ích với cuộc đời, với những người mà ta yêu thương trân trọng. Chúng ta không chỉ đến với nhau vì những cái tốt đẹp, hãy tìm và yêu thương lấy những đều khác biệt và biết chấp nhận những khiếm khuyết của nhau thay vì chỉ biết đòi hỏi sự hoàn mỹ nơi họ.