Monday, January 28, 2013

BÍ MẬT CỦA GIỌT NƯỚC MẮT

Người ta thường nói: " Càng già thì nước mắt càng ít đi và dần khô cạn". Ta cũng nhận ra được sự khác biệt giữa những giọt nước mắt của một đứa trẻ, của người trưởng thành và một người đã quá tuổi Người già rất hiếm khi khóc, nhưng với một đứa trẻ, nó có thể khóc suốt cả ngày như một thói quen: nó khóc khi nó đói, khóc khi cơ thể nó lên tiếng rằng đang khó chịu, khóc khi không được nghe tiếng ru hay không được đung đưa trong chiếc nôi thân thuộc ấm áp. Đến khi lớn hơn, nước mắt ta rơi là những lần đòn roi của ba mẹ, làkhi không tranh giành được gói quà hay món đồ chơi, là khi ai đó không làm vừa ý mình, là khi té ngã mà không được ai đỡ dậy. Là khi đêm xuống, bị hù ông kẹ, bà chằn. Là khi… rất nhiều "cái khi" dù đơn giản hay phứ tạp nhưng cũng khiến cho khuôn mặt ta lấm lem, tràn chề nước mắt. Ta chỉ biếtkhóc và ngồi chờ người khác đến dỗ dành,cho kẹo. Cứ thế, nước mắt ta rơi trong những ngây ngô bồng bột rất đời thường, nước mắt khi ấy rất trong,sáng và rất thật. Rồi một ngày, khi ta đặt bước sang lằn ranh giới của tuổi trưởng thành, dường như khi ấy nước mắt chỉ còn trong câm lặng, được cất giấu kĩ càng. Ta ít khóc hơn, ta bắt đầu nhận thấy mình trầm hẵn lại, không còn mang nét vô tư, hóm hỉnh của đứa trẻ khi xưa nữa! Ta phải tự chủ trong tất cả, độc lập với bản thân, làm tấm gương sáng cho những đứa em, ta phải chịu trách nhiệm với từng lời nói, từng hành động của bản thân. Khi ta đã lớn, ta sẽ không khóc vì bị bỏ đói, không khóc khi bị la mắng hay vấp ngã. Ta không còn ngồi hậm hực khóc và trách mọi người sao lai làm ta buồn và mang đến cho ta những điều khó chịu. Mà lúc này, ta chỉ khóc khi thấy chính ta không làm ra cái ăn để nuôi sống bản thân và gia đình, ta khóc cho những lỗi lầm mà mình đã mắc phải, ta khóc vì những bất công và sự bấp bênh của cuộc sống, nhưng rồi sau đó, ta cũng phải cố gắng đứng dậy, gạt nước mắt và bước tiếp. Đến tuổi già, dường như ta ít khi bắt gặp những giọt nước mắt củamình trên khuôn mặt. Những vết nhăn, những nhập nhằng từ cuộc đời, những gì ta đã trãi qua, đã gặp phải ở tuổi trẻ. Ta chợt nhận ra: "tiếng khóc và nước mắt của con người chứa đựng rất nhiều hàm nghĩa, nhưng, nước mắt sẽ chẵng bao giờ xí xóa bất cứ điều gì cho ta". Với tuổi già, có lẽ nước mắt chỉ được phép chảy ngược, nó chảy vào tim và len lõi trong từng ý nghĩ của tiềm thức. Ta không ép cho nước mắt chảy nhưng thật ra nước mắt đang giàn giụa trên chính gương mặt ta. Nước mắt của tuổi già là những giọt nước đã vô tình bi thời gian hong khô thành cát bụi. Nước mắt là cát bụi, cát bụi rồi cũng sẽ trở về với cát bụi. Bao năm qua, ta đang đang đứng ở đâu giữa của đời? Ta đã làm gì với cuộc đời mình suốt những năm tháng qua và ta đã học được gì sau mỗi cuộc chia li? Có những lúc, thèm một mình mà khóc, không cần ai an ủi vỗ về, để cho nỗi buồn như là giọt nước, lăn xuống má và trôi đi. Có nhiều lúc, thèm gục đầu mà khóc, gọi những kí ức trở về, thời gian bỗng dưng dồn chật lại, trôi nhanh và lặng lẽ hơn thường ngày. Và nhiều lúc, thèm được nhìn mình khóc, nhận ra mình khóc khác ngày xưa, những va đập in lên màu mắt, để nhận ra: tiếng khóc mình đã vơi dần nước mắt rồi cũng hóa thành cát bụi.

Thursday, January 24, 2013

Danh ngôn

- Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời. Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động - Henry Ward Beecher. - Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác. - Xuchômlinski. - Lòng trung thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều thuộc vào đó cả. - Elvis Presley. - Hỏi một câu, chỉ dốt trong chốc lát. Không dám hỏi sẽ dốt nát suốt đời. Im lặng là cấp độ cao cả nhất của sự khôn ngoan. Ai không biết im lặng là không biết nói. - Pithagos. - Xã hội chỉ thừa nhận và tôn trọng những phẩm chất nào được chứng minh bằng việc làm. Ai không thể chứng minh điều đó thì không được xã hội biết đến tôn trọng. - A.Hen-vê-ti-uýt. - Nếu muốn thông minh, bạn hãy học cách hợp lý, cách chăm chú lắng nghe, cách trả lời thông minh và ngừng nói khi không còn gì nói nữa. - G. Lafata. - Phước thay người nào có tài kết bạn vì đó là một trong những quà tặng quý nhất của Thượng Đế. Món quà này bao gồm nhiều điều hay, nhưng trên hết là khả năng vượ́t khỏi chính mình. - Thomas Hughs - Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gấm những tâm sự thầm kín. - A. Manzoni - Bạn nên ghi nằm lòng rằng tất cả trẻ con dù ở độ tuổi nào cũng vậy, đều bịt tai trước những lời ta khuyên răn dạy bảo, chúng sẽ mở mắt thật to nếu người ta làm gương cho chúng thấy. - The Table. - Khó khăn là một phần của cuộc sống, và nếu bạn không chia sẻ nó, bạn sẽ không mang lại cho người yêu mến bạn cơ may để yêu bạn nhiều hơn. - Dinah Shore. - Đừng bỏ cuộc, hãy kết giao với những người giàu nghị lực và có kỷ luật. Hãy giao du với những người có cao vọng và luôn sống tích cực. - Earvin Johnson. - Đời là cuộc đấu tranh liên tục, nó luôn được cải biên với những khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trả giá. -Mirko Gomex.

Cầu phúc đầu năm cho tất cả mọi người

Con cầu Phật ..... " ... phù hộ những người thân cùng bạn hữu của con măi măi được khỏe mạnh và hạnh phúc." Phật nói: "Chỉ cho 4 ngày thôi". Chú Tiểu: "Thế thi` xin Phật cho họ được khỏe mạnh và hạnh phúc trong những ngày mùa xuân, những ngày mùa hè, những ngày mùa thu và những ngày mùa đông". Phật nói: "Chỉ cho 3 ngày thôi". Chú Tiểu: " Nếu chỉ được 3 ngày thì con xin họ được khỏe mạnh và hạnh phúc trong ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai". Phật nói: "Chỉ cho 2 ngày thôi". Chú Tiểu: "Như vậy con xin cho họ được khỏe mạnh và hạnh phúc trọn ngày hôm nay và ngày mai". Phật nói: "Chỉ cho 1 ngày thôi". Chú Tiểu: "Vâng, cũng được". Phật thắc mắc hỏi: "Như vậy là ngày nào?". Chú Tiểu đáp : "Con xin cho họ được mạnh khỏe và hạnh phúc từng ngày". Phật mỉm cười nói: "Tốt lắm. Những người nào nhận được điện thư của con người này sẽ được khỏe mạnh và hạnh phúc mỗi ngày"

đau khổ

1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm. 2. Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi. 3. Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình. 4. Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực. 5. Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn. 6. Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai. 7. Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên. 8. Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định bạn sẽ ân hận. 9. Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết phiền não. 10. Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

Cái giá của sự tức giận

*********************** Một bà cụ có tính tình cau có, thường xuyên nổi giận vì những sự việc nhỏ nhặt, hơn nữa, mỗi khi tức giận hay dùng lời lẽ ác độc, vô tình đã làm tổn thương nhiều người, vì thế bà ta giao tiếp với hàng xóm bạn bè đều không được hài hòa. Bà ta cũng biết khuyết điểm của mình, mong muốn sửa lại lỗi lầm thành tật này. Nhưng mỗi khi tức lên thì chính bà t...a cũng không thể khống chế được tâm mình. Một hôm, một người đã nói với bà : “Chùa gần đây có một vị thiền sư, cũng là vị cao tăng, tại sao bà không đến xin lời chỉ dạy, biết đâu thiền sư có thể giúp được cho bà.” Bà ta cũng cảm thấy có lý, đã đến tham vấn với thiền sư. Khi bà ta thổ lộ tâm trạng của mình, bà ta có thái độ rất thành khẩn, rất mong muốn có được một vài lời khai thị từ vị thiền sư đó. Vị thiền sư im lặng nghe bà kể lể, chờ cho bà ấy nói hết, mới dẫn bà ta vào một thiền phòng, sau đó khóa cửa thiền phòng và rời khỏi đó. Bà ta một lòng muốn có được lời chỉ dạy của thiền sư, nhưng không ngờ thiền sư đã nhốt bà ta vào trong một thiền phòng vừa lạnh vừa u tối. Bà ta tức tối hét lên, cũng như ngày thường, bà ta buông những lời nhục mạ quái ác. Nhưng cho dù bà ta có la hét cách nào, nhưng ở ngoài vẫn im lặng, thiền sư hình như không nghe thấy lời nào. Khi không còn chịu đựng được nữa, thì bà ta thay đổi thái độ cầu xin thiền sư thả mình ra, nhưng thiền sư vẫn không động lòng thay đổi cách hành xử của mình, vẫn mặc kệ bà ta tiếp tục nói gì thì nói. Qua một hồi rất lâu, cuối cùng trong thiền phòng cũng không còn tiếng la hét hay nói năng của bà ta nữa, thì lúc này, phía ngoài thiền phòng mới có tiếng nói của thiền sư hỏi : “Bà còn giận không ?” Thế là bà ta giận dữ trả lời : “Tôi chỉ giận tôi, tôi hối hận sao phải nghe lời người khác, tìm đến cái nơi quỷ quái này để xin ý kiến của ngươi.” Thiền sư ôn tồn nói : “Kể cả chính mình bà cũng không chịu buông tha, thì bà làm sao có thể tha lỗi cho người khác chứ ?” Nói xong thiền sư lại im lặng. Sau một thời gian im lặng, thiền sư lại hỏi : “Bà còn giận không ?” Bà ta trả lời : “Hết giận rồi !” “Tại sao hết giận !” “Tôi giận thì có ích gì ? không phải vẫn bị ông nhốt tôi trong cái phòng vừa u tối vừa lạnh lẽo này hay sao ?” Thiền sư nói với vẻ lo lắng : “Bà xử sự kiểu này càng đáng sợ hơn đấy, bà đã đè nén cơn tức giận của mình vào một chỗ, một khi nó bộc phát ra thì càng mãnh liệt hơn.” Nói xong, thiền sư lại quay đi. Lần thứ 3 thiền sư quay lại hỏi bà ta, bà ta trả lời : “Tôi không giận nữa, ông không xứng đáng để tôi giận !” Thiền sư nói : “Cái gốc tức giận của bà vẫn còn, bà cần phải thoáng ra khỏi vòng xoáy của tức giận trước đã.” Sau một hồi lâu, bà ta đã chủ động hỏi thiền sư : “Bạch thiền sư, ngài có thể nói cho con biết tức giận là cái gì không ?” Thiền sư bước vào, vẫn không nói chuyện, chỉ có động tác như vô tình đổ đi ly nước trong cái ly trên tay. Lúc này thì bà ta hình như đã hiểu. Thì ra mình không bực tức, thì làm gì có tức tối giận hờn ? Tâm địa trống không, không có một vật gì, thì làm gì có tức tối ? Trong lòng không có bực tức, thì làm sao có cơn giận ? Thật ra tức tối không những tự làm cho mình khổ đau, và những người xung quanh cũng theo đó mà buồn lòng. Lúc tức tối tức giận, không gì ngăn cản cái miệng, buông lời quái ác, một số lời lẽ trong đó có thể làm đau lòng người nghe, thậm chí có cả những người yêu thương quan tâm mình. “Nhất niệm sân tâm khởi, bách vạn chướng môn khai “, chỉ một niệm khởi sân mà kết quả là muôn ngàn chướng ngại nảy sanh. Cho nên đừng nên vì sự việc nhỏ nhặt mà gây ra chuyện hại người hại mình, tức tối la hét là hành vi của kẻ ngu muội. Tuy chúng ta chưa thể là một người thông minh, nhưng tối thiểu chúng ta cũng đủ trí tuệ ngăn cản mình làm một con người ngu dại. Xem nhẹ hơn mọi sự việc không như ý, đồng thời tìm thấy ích lợi trong im lặng, giác ngộ ý thiền trong cuộc sống. Từ đó chúng ta sẽ cảm nhận cuộc sống không cần phải mệt mỏi như ta tưởng, cũng không phải khốn khó như ta đã gặp. Những sự việc nhỏ nhặt cũng giống như những hạt cát trong đôi giày đã làm cho bạn khó chịu. Thế thì bạn lựa chọn cách giũ bỏ hạt cát hay vứt bỏ đôi giày ? Chúng ta không thể không mang giày, vì còn con đường dài phía trước, thế thì tại sao chúng ta không chịu giũ bỏ hạt cát !

Sưu tầm

- Niềm tin là một sức mạnh có thể biến điều không thể thành điều có thể. - Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi. - Cuộc sống không bao giờ là bế tắc thực sự. Hãy có khái niếm mất tất cả khi bạn còn có niềm tin. - Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ mà nằm ở tấm lòng của người cho. - Hãy làm những việc bình thường bằng lòng say mê phi thường. - Đừng sử dụng thời gian và ngôn từ bất cẩn, cả hai thứ đó đều không thể lấy lại. - Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua. - Khi con người sống chỉ vì mỉ̀nh thì trở thành thừa ̣đối với người còn lại. - Những người vui hưởng cuộc sống thì không bao giờ là kẻ thất bại. - Sẽ không có sự nghiệp lớn nếu không có thử thách lớn. - Cần lạc quan khi khởi đầu công việc và đầy hoài nghi khi kết thúc công việc. - Mục đích tối trọng của đời người không phải là sự hiểu biết mà là hành động. - Người hoàn thiện nhất là người đã giúp ích cho đồng loại nhiều nhất.