Saturday, August 27, 2011

Những người nổi tiếng quanh ta





Hãy thử trả lời vài câu hỏi dưới đây:
- Hãy kể tên năm người giàu nhất thế giới. Hãy kể tên vài người đoạt vương miện hoa hậu hoàng vũ trong mấy năm gần đây. Hãy kể tên 10 người đã đoạt giải Nobel. Hãy kể tên 6 nghệ sĩ mới đây được nhận giải thưởng của viện hàn lâm khoa học - nghệ thuật điện ảnh trao tặng.

Bạn có thể trả lời dễ dàng không? Chắc là không? Vấn đề là không ai trong chúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù những thành tích của họ không phải là thành tích hạng hai. Họ là những siêu sao trong lĩnh vực của họ. Thế mà khi tràng pháo tay chấm dứt, khi những giải thưởng mờ nhạt đi, những thành tích bị lãng quên thì những lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị chôn vùi theo chủ nhân của nó.

Và đây là những câu hỏi khác, hãy xem thử bạn sẽ trả lời như thế nào:
- Hãy kể tên vài thầy cô đã giúp đỡ bạn trong quá trình học tập. Hãy kể tên 3 người đã từng giúp bạn trong những lúc khó khăn. Hãy kể tên vài người đã cho bạn những bài học đáng giá. Hãy nghĩ đến người đã làm bạn thấy cuộc sống giá trị và ý nghĩa. Hãy nghĩ đến năm người mà bạn thích nói chuyện với họ. Hãy nêu tên một nhân vật trong phim nào đó mà câu chuyện của họ làm bạn ngưỡng mộ và rung động.

Dễ hơn phải không? Và bài học chính là những người đã làm cuộc đời bạn khác đi chứ không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền nhất, hay nhiều giải thưởng nhất. Họ chính là những người đã từng bận lòng với bạn, gắn bó với bạn và cùng bạn vượt qua những lúc khó khăn.



8 món quà không mất tiền mua



Có những món quà mà bạn không cần phải tốn tiền mua. Có những món quà mà bạn luôn muốn được nhận. Có những món quà mà người khác chờ đợi bạn tặng.

1. Món quà từ sự lắng nghe
Khi bạn thực sự lắng nghe, bạn chú ý, không ngắt ngang, không mơ màng, chỉ lắng nghe để cảm nhận về thấu hiểu. Đó là món quà vô giá thứ nhất bạn có thể dành cho người khác đặc biệt là những người thân yêu của mình.

2. Món quà từ sự trìu mến
Hãy thể hiện sự trìu mến với những người thân yêu bằng những lời nói ân cần và cử chỉ trìu mến, bạn sẽ thấy những điều kỳ diệu.

3. Món quà từ sự vui tươi
Hãy cắt những biến họa, chia sẻ những mẩu chuyện cười và những tin vui nhộn cho các cộng sự và người thân. Họ sẽ hiểu và cảm nhận rằng bạn luôn muốn chia sẻ niềm vui và do đó họ sẽ dành cho bạn những điều to lớn hơn.

4. Món quà từ những mẩu giấy viết tay
Hãy viết ra từ những lời chân thật, dù rất ngắn, nó có sức mạnh phi thường đấy, dù nó là dòng chữ “Cảm ơn bạn đã giúp đỡ tôi” hay “Xin lỗi vì mình đã quá nóng với bạn”. Hay thậm chí một bài thơ hay một lời khuyên đẹp. Chính những điều nho nhỏ đó, có thể đi suốt cuộc đời ta.

5. Món quà từ sự khen ngợi
Sự ngợi khen thật lòng có sức mạnh không ngờ, đó có thể là “Chiếc áo đỏ thật tuyệt với bạn!” hay “Một bữa ăn rất ngon!” có thể đem lại niềm vui cho người khác suốt cả ngày.

6. Món quà từ sự giúp đỡ
Mỗi ngày hãy chủ động làm một vài điều tử tế, bạn sẽ thấy cuộc sống thật vui vẻ và nhẹ nhàng.

7. Món quà của sự yên tĩnh
Hãy luôn nhạy cảm về điều này và để sự yên tĩnh cần thiết cho người khác cũng như có những lúc bạn cần sự yên tĩnh ấy.

8. Món quà từ sự thân thiện
Hãy vui vẻ nói “Xin chào”, “Khỏe không?”, “Mọi việc ổn chứ?”… những điều thật dễ dàng để nói nhưng sẽ đọng lại hình ảnh tốt của bạn nơi người thân.

Hãy tặng những món quà này cho những người xung quanh bạn.


Người bạn bình thường hay người bạn thực sự?


Trong cuộc đời mỗi chúng ta, ai cũng có rất nhiều bạn. Tuy nhiên, tất cả họ đều chỉ thuộc một trong hai mẫu bạn bè: hoặc là một người bạn bình thường, hoặc là một người bạn thực sự. Bạn có thể phân biệt được họ không?


Một người bạn bình thường bắt đầu cuộc nói chuyện với một bản tin dài dằng dặc về cuộc sống của họ.
Một người bạn thực sự nói, “Cậu có gì mới không?”.

Một người bạn bình thường nghĩ rằng những vấn đề mà bạn đang than vãn xảy ra gần đây.
Một người bạn thực sự nói: “Cậu đã than vãn về điều đó 14 năm rồi đấy. Hãy hành động đi!”

Một người bạn bình thường không bao giờ nhìn thấy bạn khóc.
Một người bạn thực sự mang đôi vai ướt đẫm vì nước mắt của bạn.

Một người bạn bình thường không biết tên của bố mẹ bạn.
Một người bạn thực sự có số điện thoại của họ trong sổ danh bạ.

Một người bạn bình thường mang một chai rượu đến dự tiệc của bạn.
Một người bạn thực sự đến từ sớm giúp bạn chuẩn bị và ở lại muộn dọn dẹp cùng bạn.

Một người bạn bình thường khó chịu khi bạn gọi điện cho họ vào lúc họ đang ngủ.
Một người bạn thực sự hỏi bạn tại sao bạn lại phải chờ đợi lâu như thế trước khi gọi.

Một người bạn bình thường cố gắng nói chuyện với bạn về rắc rối của bạn.
Một người bạn thực sự tìm cách giúp đỡ bạn giải quyết chúng.

Một người bạn bình thường khi đến chơi, hành động như một người khách.
Một người bạn thực sự mở tủ lạnh nhà bạn và tự phục vụ.

Một người bạn bình thường nghĩ rằng tình bạn sẽ chấm dứt khi có tranh cãi.
Một người bạn thực sự biết rằng đó không phải là tình bạn cho đến sau khi cả hai “đấu khẩu” với nhau.

Một người bạn bình thường mong chờ bạn luôn ở bên họ khi họ cần.
Một người bạn thực sự mong được luôn ở bên bạn khi bạn cần.

Sunday, August 14, 2011

Hãy sống hết lòng với nhau



Hãy sống hết lòng với nhau.
Trăm năm trước thì ta chưa gặp
Trăm năm sau biết gặp lại không
Cuộc đời sắc sắc không không
Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau.



Sống

Sống không giận không hờn không oán trách.
Sống mỉm cười với thử thách chông gai.
Sống vươn lên cho kịp ánh ban mai.
Sống an hòa giữa những người chung sống.
Sống là động nhưng luôn luôn bất động.
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương.
Sống hiên ngang danh lợi xem thường.
Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.



Sunday, August 7, 2011

Chỉ cần cha nhìn thấy con là đủ




Tuần rồi mình được nghe một câu chuyện rất hay và ý nghĩa, mình xin đăng lại câu chuyện lên blog chia sẻ cùng mọi người.
Trong một cơn hỏa hoạn, mọi người đều hoảng loạn chạy ra khỏi nhà, nhưng có một đứa con trai nhỏ, vì quá sợ hãi, đứa trẻ thay vì vượt qua lửa chạy ra ngoài, nó lại cố gắng leo lên cao, lên mái nhà để tránh lửa. Lửa ngày càng cháy cao hơn, khói mù mịt.
Khi cả gia đình chạy ra khỏi nhà, người cha thấy con trai mình đang ở tận trên mái nhà, bây giờ không thể xông vào để mang đứa trẻ ra được.
Người cha kêu lớn "Con hãy nhảy xuống đây".
Nhưng vì khói lửa lớn, đứa trẻ nhìn xuống không thấy được gì ngoài một màu khói trắng. Đứa con trả lời "Không được đâu, con không nhìn thấy cha."
Nhưng người cha đã trả lời "Con không nhìn thấy cha, nhưng cha có thể nhìn thấy con. Như vậy là đủ rồi."
Và thế là đứa trẻ nhắm mắt nhảy xuống, và được người cha đỡ trên đôi bàn tay thân thương.
Các bạn thân mến, chúng ta cũng vậy, như đứa trẻ trong câu chuyện trên. Đôi khi cuộc sống gặp khó khăn, ta lại cầu xin Thiên Chúa, (các đạo khác thì xin Ông Trời) giúp đỡ. Có bao giờ bạn tự hỏi "Sao Thiên Chúa không hiện ra giúp đỡ ta?". Câu trả lời chính là lời người cha trong câu chuyện trên, "Con không nhìn thấy Cha, nhưng Cha có thể nhìn thấy con. Như vậy là đủ rồi."

Câu chuyện về người thợ đẽo đá





Có một người thợ đẽo đá, anh ta không bao giờ bằng lòng với bản thân cũng như với vị trí của mình trong xã hội.

Một ngày, anh ta đi ngang qua nhà một thương gia giàu có và nhìn qua cửa, anh ta thấy rât nhiều của cải quý giá cùng những vị khách quan trọng. “Hẳn ông ta phải là một người rất có quyền lực!” người thợ nghĩ. Anh ta trở nên rất ghen tức, và ước rằng mình có thể được như người thương gia nọ, không còn phải sống đời của một người thợ đá nhỏ bé.
Và thật ngạc nhiên, anh ta bỗng trở thành người thương gia thật, đầy quyền lực và có rất nhiều của cải xa hoa mà anh ta chưa bao giờ mơ tới, nhưng cũng bị đố kị và ghen ghét bởi những kẻ địa vị thấp kém hơn, và ít của cải hơn.

Nhưng cũng ngay lúc đó, kiệu của quan lớn đi qua, được hộ tống bởi rất nhiều người hầu và lính tráng. Mọi người, cả giầu lẫn nghèo, đều phải cúi mình chào quan. “Hẳn rằng ông ta phải có quyền lực lắm!”, anh ta nghĩ và lại ước ao mình trở thành một vị quan to.

Và điều ước trở thành sự thực. Anh ta đã là quan lớn, ngồi trong kiệu lộng lẫy. Mỗi lúc anh ta đi ngang qua lại bắt gặp những ánh mắt sợ hãi, cũng như ghen ghét của những kẻ đang phải cúi mình.

Vào một ngày mùa hè oi bức, người thợ đẽo đá, lúc này đã là quan, rất khó chịu khi phải ngồi kiệu. Anh ta nhìn lên và thấy mặt trời đang kiêu hãnh trên cao, không hề biết tới sự hiện diện của anh ta. “Ôi, hẳn rằng mặt trời phải có đầy quyền năng! Ước gì mình trở thành mặt trời!”

Và anh ta trở thành mặt trời thật, toả sáng kiêu hãnh trên đầu tất cả. Nhưng mặt trời cũng bị những nông dân nguyền rủa vì ánh nắng của nó làm khô trụi những cánh đồng. Thế rồi, mây đen kéo đến và vì vậy ánh nắng không còn chiếu đến mặt đất được nữa. “Ôi, những đám mây mới thật mạnh mẽ, ta ước mình là một đám mây!”

Và, anh ta trở thành mây, mang mưa tới làm ngập lụt tất cả làng mạc, ruộng đồng, và tất nhiên cũng phải chịu những tiếng la hét chửi rủa. Nhưng, ngay sau đó, anh ta nhận ra rằng mình đang bị gió thổi bạt đi. “Gió mạnh thật, mình ước trở thành gió!’

Và anh ta thành gió, thổi bay mái nhà, bật tung rễ cây, bị tất cả mọi người phía dưới sợ hãi và căm ghét. Nhưng, chỉ sau một lúc thổi tung tất cả mọi thứ, gió phải ngừng lại. Nó không thể di chuyển nổi một vật chắn ngang đường dù đã thổi mạnh đến đâu - một tảng đá to. “Đá thật mạnh mẽ, ước gì mình là một tảng đá!”

Và rồi, anh ta trở thành một tảng đá, mạnh hơn bất cứ một thứ gì trên mặt đất. Nhưng vừa đúng lúc đó anh ta nghe thấy tiếng búa đập và một cái đục cắm vào bề mặt đá rắn. “Cái gì vậy, cái gì có thể mạnh hơn một tảng đá như mình?” anh ta nghĩ và nhìn xuống. Dưới đó là một người thợ đẽo đá!

Đôi khi, những người tưởng như tầm thường lại có thể tạo ra những tác động lớn lao. Vì vậy, thay vì mất thời gian ghen tức với kẻ khác, hãy khám phá bản thân mình. Có thể bạn mới là người mạnh nhất, mạnh nhất theo một cách nào đó mà bạn chưa phát hiện ra thôi!

Three Wise Buddhas




1.No hear evil
2.No see evil
3.No talk evil

Chuyện Ba Con Khỉ _ Không nói, Không Nghe, Không thấy





Ba con Khỉ



Mắt để thấy, tai để nghe, miệng lưỡi để nói là những khả năng mà không ai muốn thiếu. Người nổi tiếng trong vùng còn gọi là người tai mắt. Người có tai thính và mắt sáng, theo chiết tự chữ Hán là người thông minh (聰明) vì chữ thông 聰 có bộ nhĩ (là tai) và chữ minh 明 có bộ nhật và bộ nguyệt tượng trưng cho hai con mắt (chữ minh này còn có nghĩa là sáng mắt). Ý của chữ thông minh muốn nói là người sáng tai, sáng mắt thường sáng dạ vì nhờ nghe thấy được nhiều mà nẩy ra trí tuệ. Ấy vậy mà không phải tất cả mọi vật đều
nên thấy, mọi lời nên nghe và mọi điều nên nói. Cần có một giới hạn và sự phân biệt khôn ngoan!
Tại đền Toshogu ở Nikko, Nhật Bản, người ta thấy một điêu khắc cổ có hình ba con khỉ: một con lấy hai tay che mắt: không muốn thấy chuyện gai mắt; một con lấy hai tay che tai: không muốn nghe chuyện chướng tai; một con lấy hai tay che miệng: khôngmuốn nói lời không tốt. Hay nói cách khác, Ba con khỉ này đưa ra một phương châm xử thế: “Không ngó bậy, không nghe bậy, không nói bậy (See no evil, Hear no evil, Speak no evil).
Tại sao người xưa dùng ba con khỉ để biểu tượng việc này? Trong tiếng Nhật, không thấy, không nghe, không nói là “Mi-zaru, kika-zaru, iwazaru”.
Nếu phát âm không rõ, hay muốn chơi chữ, “zaru” nghĩa là “không” có thể nghe mường tượng như “saru” nghĩa là con khỉ, mà lập lại 3 lần, có lẽ đó là lý do người ta khắc hình 3 con khỉ tại Nhật bản. Vấn đề dùng âm từa tựa của vật để chỉ ý khác rất thường thấy trong ngôn ngữ loài người. Người dân miền Nam nước Việt hay dùng bốn trái cây mảng cầu, dừa, đu đủ, xoài để chưng trong ngày Tết vì họ phát âm bốn trái cây ấy là Cầu Dừa Đủ Xài để nói lên mong ước được “Cầu Vừa Đủ Xài”.
Nguồn gốc ba ý niệm “Không ngó bậy, không nghe bậy, không nói bậy” này có thể bắt nguồn từ lời dạy của Khổng Tử chép trong sách Luận Ngữ, (chương 12): phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn.
Người Âu Tây nhìn vào 3 con khỉ này có thể liên tưởng đến câu châm ngôn của họ: “Muốn sống bình an thì phải đui, điếc, câm”
Châm ngôn này lại càng đúng cho người lớn tuổi. Đến một tuổi nào đó, mắt bắt đầu mờ, tai bắt đầu lãng, chúng ta khỏi nghe thấy những chuyện bực mình.
Người ta cũng tìm thấy trong một tác phẩm của Niccolao Manucci, một bác sĩ người Ý, sống tại Ấn Độ hạ bán thế kỷ thứ 17, tả 3 pho tượng được khắc trên tường nhà thờ São Paulo tại Ấn Độ. Một tượng thì lấy 2 ngón tay che mắt, một tuợng lấy 2 ngón tay bịt tai, một tượng thì đặt một ngón tay lên môi. Dưới 3 pho tượng có khắc câu: Ai không thấy, nghe, nói, có thể sống một cuộc đời không lo.
Cũng có thể hình điêu khắc ba khỉ này chịu ảnh hưởng của Thiền Phật giáo. Theo nhà Phật, Tâm của người ta được so sánh với con khỉ, vượn (Tâm Viên) vì khỉ đứng ngồi không yên, hay nhảy nhót, khọt khẹt, phá phách. Tâm của con người nếu không kềm nó lại, nó cũng suy nghĩ lung tung, hết nghĩ chuyện này đến chuyện nọ, nên sinh ra loạn động, phiền não. Khi sáu căn là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý tiếp xúc với lục trần là 6 thứ cám dỗ bên ngoài là sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp, mà không dính không nhiễm, lúc đó hành giả được an tâm, được lục thông. Ngược lại, nếu mắt ham nhìn cái đẹp, tai mê nghe lời ngọt, mũi thích ngửi mùi thơm, lưỡi ham ăn vật ngon… để tâm mình bị mê loạn thì
lục căn của mình trở thành lục tặc tức là 6 tên giặc phá hại sự thanh tu.
Có lẽ người Nhật tu Thiền ngày xưa dùng ba con khỉ nói trên dạy sự kiểm soát ba giác quan: mắt, tai, lưỡi khi tiếp xúc với trần cảnh để không ngó bậy, không nghe bậy, không nói bậy. Nếu như vậy vẫn còn thiếu 3 con khỉ nữa tượng trưng cho không ngửi bậy, không nghĩ bậy và không rờ bậy!
Về sự không nên nhìn bậy của con khỉ đầu tiên, chúng ta có thể thấy trong Kinh Thánh, sứ đồ Giăng cảnh cáo về sư mê tham của mắt (the lust of the eye) (trong 1-Giăng 2:16), và Chúa Giê-xu đã phán: “Nếu mắt khiến các con phạm tội, thì hãy móc nó ra ném đi, vì chẳng thà thiếu một mắt mà được sự sống thật còn hơn đủ cả hai mắt mà bị ném vào lửa hỏa ngục” (Mathiơ 18:9 BPT.)
Về sự không nên nghe điều không đáng nghe, chúng ta có thể nhớ tới câu chuyện ông Hứa Do sau khi nghe lời danh lợi bèn rửa tai. Nguyên, Vua Nghiêu thấy Hứa Do là người hiền, muốn nhường ngôi cho ông, nhưng Do cương quyết từ chối, đi ở ẩn. Sau đó, Vua lại mời ông cai quản chín châu, Do rất bực mình vì cứ nghe mãi chuyện quyền tước, liền ra bờ sông Dịch Thủy để rửa tai.
Bấy giờ, Sào Phủ đang dắt trâu xuống sông, định cho trâu uống nước. Thấy Hứa Do rửa tai, Sào Phủ hỏi lý do. Do thuật lại chuyện vua Nghiêu quyết nhường ngôi cho mình, rồi lại đề nghị cho mình cai quản chín châu, cho nên phải đi rửa tai vì sợ bẩn tai. Phủ liền dắt trâu đi lên phía trên dòng nước chảy.
Hứa Do thấy vậy liền hỏi: “Sao ông lại dắt trâu lên?
Sào Phủ đáp: “Tôi không muốn cho trâu uống nước dơ, sợ bẩn miệng trâu.”
Lịch sử Do Thái cũng có câu chuyện ông Saul khi được cử lên làm vua, có
mấy người khinh dễ, nói nhiều lời không đẹp về ông, nhưng ông giả đò không nghe (I-Samuel 10:27)
Con khỉ thứ ba thật dễ thương: nó biết lời nói dễ gây chiến và gây họa: miệng lưỡi là cửa vào tai họa, là búa rìu diệt thân (Khẩu thiệt giả họa chi môn, diệt thân chi phủ dã ) nên giữ miệng như nút bình (thủ khẩu như bình ). Nhiều Phật tử tịnh khẩu để khỏi tạo khẩu nghiệp.
Dòng Carthusian Công Giáo có Lời Nguyện Im Lặng (Vow of Silence).
Kinh Thánh cũng đã dạy: chậm nói (Gia-cơ 1:19).
Hình ảnh của 3 con khỉ nói trên chỉ là biểu tượng, chứ tất cả đều phát xuất từ lòng mà ra: “Người lành bởi lòng chứa điều thiện mà phát ra điều thiện, kẻ dữ bởi lòng chứa điều ác mà phát ra điều ác; vì do đầy dẫy trong lòng mà miệng mới nói ra” (Luca 6:45).
Chúng ta hãy loại bỏ khỏi tâm trí mình những tư tưởng độc ác, xấu xa, tiêu cực và thay vào đó bằng những tư tưởng lành mạnh, tích cực, gây dựng, lạc quan và hướng thượng. Trong thư gửi Hội Thánh Philip, Thánh Phao-lô nhắn nhủ: “Hỡi anh em, phàm điều chi chân thật, điều chi đáng tôn, điều chi công bình, điều chi thanh sạch, điều chi đáng yêu chuộng, điều chi có tiếng tốt, điều chi có nhân đức đáng khen, thì anh em phải nghĩ đến (Philip 4).
Cũng có người cho rằng cuộc đời nhố nhăn quá nên thấy chi cho bẩn mắt, nghe chi cho bẩn tai, nói chi cho bẩn miệng.
Cũng có người cho rằng cuộc sống này chẳng có gì đáng nghe, chẳng có gì đáng thấy và chẳng có gì đáng nói.
Theo bạn hình ảnh ba con khỉ trên gởi đến ta thông điệp gì ?