Friday, March 18, 2011

Cậu bé Nhật 9 tuổi và bài học về sự hy sinh






HÀ MINH THÀNH

Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như tôi một bài học làm người.

Tối hôm qua tôi được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng tôi chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, tôi sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.

Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe tôi hỏi đến thân nhân.

Nhìn thấy nó lạnh tôi mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của tôi bị rơi ra ngoài, tôi nhặt lên đưa cho nó và nói: "Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".

Thằng bé nhận túi lương khô của tôi, khom người cảm ơn. Tôi tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.

Ngạc nhiên vô cùng, tôi hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: "Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

Tôi nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy tôi một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.

Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa - nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy tôi về Tư bản luận đã nói rằng: "Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là "Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".

***

Hiện tại tôi đang được tăng phái công tác hỗ trợ cho cảnh sát tỉnh Fukushima, chỗ tui đang làm cách nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1 khoảng 25 km. Gọi là lên đây hỗ trợ giữ an ninh chứ mấy ngày nay chỉ đi nhặt xác người không thôi. Dân địa phương họ tự động thành lập các đội tự quản, tương trợ lẫn nhau. Giả sử có ai muốn ăn cắp ăn trộm cũng khó. Vấn đề an ninh không lo lắm.

Người chết nhiều quá, tụi tôi chỉ còn lấy dấu tay, chụp hình và trùm mền lại rồi giao người đem đi thiêu. Ngày đầu còn mặc niệm, có cảnh sát tăng phái còn khóc nhưng bây giờ thì không còn thời gian để mà mặc niệm và khóc nữa. Hôm qua còn không có chỗ để mà thiêu họ nữa đó anh. Khủng khiếp.

Ký giả của Hoàn Cầu Thời Báo Trung Quốc Vương Hy Văn hôm qua theo tôi một ngày để lấy tin khi đi ngang qua một ngôi nhà bị sập mà tiền giấy có lẽ từ ngôi nhà đó trôi ướt nằm tứ tán cả bãi đất chắc cũng vài chục triệu yen nhưng mà chẳng ai thèm nhặt đã phải thốt lên: "50 năm nữa , kinh tế Trung Quốc chắc chắn sẽ đứng đầu thế giới, nhưng vĩnh viễn Trung Quốc không thể được gọi là cường quốc vì 50 năm nữa người Trung Quốc cũng chưa thể có trình độ dân trí và ý thức đạo đức công dân cao như người Nhật hiện tại. Tôi hổ thẹn mình là con cháu của Khổng Tử nhưng không hiểu cái đạo Nhân Nghĩa làm người bằng họ".

Người Trung Quốc 50 năm nữa không bằng họ còn người Việt mình không biết bao nhiêu năm nữa mới có dân trí như vậy.


(*) Hà Minh Thành, 56 tuổi, có bằng Tiến sĩ công học ở Đại học Đông Bắc (Tohoku Dai). Ông hiện là cảnh sát đang tham gia tìm kiếm nạn nhân tại khu vực bị động đất - sóng thần ở đông bắc Nhật Bản.

Saturday, March 5, 2011

Bà Mẹ và hai người con



Có một bà mẹ ở với hai người con. Vì gia đình nghèo nên hai người con phải phụ buôn bán giúp mẹ. Đứa thứ nhất bán dù và đứa thứ hai bán áo mưa. Khi trời nắng bà mẹ buồn vì đứa con thứ hai bán không được áo mưa. Và khi trời mưa bà mẹ buồn khi đứa con thứ nhất không bán được dù.

Thiết nghĩ: Tại sao bà mẹ không vui cho đứa con thứ nhất bán được dù khi trời nắng và vui cho đứa con thứ hai bán được áo mưa khi trời mưa. Tất cả là do mình suy nghĩ mà ra.

Friday, March 4, 2011

Câu chuyện về loài chim.


Ngày còn bé, nhà tôi là một túp lều tranh ở cạnh vườn cây của hợp tác xã. Trông vườn cây ấy là một cụ già rất hiền từ. Ông rất quý tôi. Một hôm ông bắt cho tôi hai con chim non và bảo tôi nuôi. Ông cũng đan luôn cho tôi một chiếc lồng bằng tre rất xinh. Tôi rất thích và luôn để ý chăm sóc cho hai chú chim nhỏ. Nhưng có lẽ vì bận phụ giúp mẹ việc nhà nên được một tuần thì hai chú chim ấy trông rất yếu. Ông sang chơi và nhìn thấy. Ông bày cho tôi một cách …

Nghe lời ông, tôi đem cái lồng chim ra chỗ cái tổ của chúng mà lúc trước ông bắt được. Các bạn biết không, thật bất ngờ và thú vị khi hai con chim bố và chim mẹ ríu rít bay quanh những đứa con “thất lạc” của chúng. Và từ hôm đó tôi không phải lo chăm sóc chúng nữa. Hàng ngày chim bố mẹ đi kiếm thức ăn cho hai đứa con đang bị nhốt của mình.

Sau một tháng như vậy, tôi bỗng thấy buồn và chán vì mình không tự chăm sóc được hai con chim con và cũng vì thương hai con chim bố mẹ, tôi quyết định xin ông cho tôi được thả chúng đi. Ông cười đôn hậu và bảo tôi:

- Cháu sẽ là một con người rất cá tính và biết thương yêu người khác. Được rồi, ông sẽ thả chúng đi, nhưng trước khi thả chúng, ông muốn cho cháu xem một điều rất đáng “suy nghĩ” của tự nhiên.

Ông đã làm một cái bẫy và bắt được hai con chim bố mẹ. Ông thả hai con chim con ra khỏi lồng. Quá sung sướng với cảm giác tự do hai chú chim vươn đôi cánh bé nhỏ và bay rất cao, rất xa. Ông lặng lẽ nhốt hai chon chim bố mẹ vào đúng cái lồng xinh xắn kia. Ông bảo tôi:

- Ông sẽ không cho chúng ăn, cháu nghĩ điều gì sẽ xảy ra.

- Chắc hai con chim con sẽ kiếm thức ăn cho bố mẹ chúng phải không ông! Tôi hồn nhiên trả lời.

Với nụ cười đầy ẩn ý, ông nhíu mắt bảo tôi.

- Cháu hãy chờ xem.

Cả ngày hôm đó vừa giúp mẹ nhổ cỏ trong vườn, vừa để ý tới cái lồng chim kia. Nhưng đến khi trời nhá nhem tối, hai con chim bố mẹ có lẽ đã đói lắm rồi, thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng kêu thảm thiết (tôi nhớ là chúng kêu chứ không hót) mà vẫn không thấy bóng dáng hai con chim con kia đâu.

Tôi chạy sang nhà ông:

- Ông ơi, không khéo chúng chết mất.

Ông cười và bảo:

- Cháu đừng lo.

Nói rồi ông lấy một túi cào cào con đem ra cái lồng chim và bỏ vào đó. Tôi cũng không hiểu tại sao chúng lại không ăn, có lẽ chúng buồn. Ông mở cửa và thả hai con chim ấy đi.

Quay vào với ánh mắt đăm chiêu, ông không nhìn tôi mà đưa mắt nhìn rất xa xăm. Ông hỏi tôi:

- Cháu thấy thế nào.

Với suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ, tôi trả lời:

- Hai con chim con tệ quá ông nhỉ.

Ông quay lại nhìn tôi:

- Cháu là một đứa trẻ rất ngoan, và sâu sắc. Cháu có một hoàn cảnh rất đặc biệt, có một người mẹ rất tuyệt vời. Cháu hãy nhớ câu chuyện của ngày hôm nay và mãi mãi sau này đừng bao giờ như những chú chim con kia nhé.
Giờ đây ông đã không còn nữa, nhưng câu chuyện của ông vẫn mãi mãi đi theo trong tâm trí của tôi. Mỗi tuổi trôi qua, tôi lại có thêm những cách hiểu sâu sắc hơn về câu chuyện của ông. Tôi luôn luôn cố gắng làm tất cả để bù đắp lại cho những ngày tháng vất vả của mẹ tôi. Nhưng có rất nhiều khi tôi vẫn cảm thấy rằng mình còn có điều gì đó giống như những con chim con kia.

Câu chuyện về các chú gà



Có hai con gà cùng một gà mẹ sinh ra và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, đủ lông đủ cánh trở thành hai con gà trống, chúng lại hay cãi vã nhau. Con nào cũng tự cho mình đẹp đẽ, oai phong hơn, có quyền làm Vua của Nông Trại.

Một hôm sau khi cãi nhau, chúng đánh nhau kịch liệt, định rằng hễ con nào thắng sẽ được làm Vua của Nông Trại. Sau cùng, dĩ nhiên một con thắng và một con bại.

Con gà thắng trận vội nhảy lên hàng rào, vỗ cánh và cất tiếng gáy vang, ca tụng sự chiến thắng của mình. Chẳng ngờ tiếng gáy của con gà làm một con chim ưng khi bay ngang qua đấy chú ý đến. Thế là, con chim ưng xà xuống bắt con gà thắng trận mang đi mất. Trong khi đó con gà bại trận vẫn còn nằm thoi thóp thở.

Bài học rút ra : Câu chuyện muốn khuyên chúng ta phải thương yêu, và đùm bọc anh chị em trong nhà để người ngoài không hiếp đáp được.

Câu chuyện về chú chim



Một con chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị đông cứng lại và rơi xuống 1 cánh đồng lớn. Trong lúc nó nằm đấy 1 con bò đi qua ỉa vào người nó. Con chim nằm giữa đống phân bò nhận ra rằng người nó đang ấm dần. Ðống phân ấy đã ủ ấm cho nó. Nó nằm đấy thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Một con mèo đi ngang nghe tiếng chim hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh con mèo phát hiện ra con chim nằm dưới đống phân, nó liền bới con chim ra ăn thịt.

Bài học xương máu rút ra được:

1. Không phải thằng nào ỉa vào mình cũng là kẻ thù của mình

2. Không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống phân cũng là bạn mình

3. Và khi đang ngập ngụa trong đống phân thì tốt nhất là ngậm cái mồm lại.

Câu chuyện về hai hạt lúa



Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.
Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm: “ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...

Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.

Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...