Thursday, January 20, 2011



Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy...





Sáng hôm nay thức giấc, bỗng dưng tôi muốn nói: “Cám ơn đời…”
Cám ơn đời...
… Vì tất cả những gì cuộc đời đã ban cho tôi thật dồi dào: sức khoẻ, hạnh phúc, phồn vinh.
… Vì những bài học cam go, nhờ đó mà tôi hiểu rõ mình hơn và hiểu được tha nhân.
… Vì những thất bại tôi kinh qua, nhờ đó mà tôi học được lòng khiêm nhu, ý thức rằng mình không được ngủ say trên chiến thắng và hiểu rằng những người khác khi họ thất bại thì cũng cần được nâng đỡ tiếp tay.



… Vì những cơ hội để vun trồng đức nhẫn nại, lòng bao dung và niềm hy vọng…
… Vì bao nhiêu khám phá về thực tại và về chân lý.
… Vì những những vận may tôi đã gặp, những vận rủi tôi đã tránh, những giải pháp tôi đã tìm ra, những tài năng tôi đã phát triển, những thành công tôi đã đạt, những ngày đẹp tôi đã sống.
… Vì cha mẹ mà tôi có mặt trong cuộc đời, bạn hữu tôi đã gặp, thầy cô tôi đã học, những cuốn sách tôi được đọc, những chuyến đi tôi đã thực hiện, những bữa ăn tôi đã dùng.
… Vì cảnh quan tôi chiêm ngưỡng, mặt trời tôi thấy kia, bông hoa tôi ngắm nhìn, khí trời tôi hít thở.
… Vì càng ngày càng ý thức hơn rằng khi mình làm điều tốt lành thì tâm hồn sẽ thanh thản, hạnh phúc. Hạnh phúc chân thật như cơn gió mát muà xuân, khi mình thương yêu và được thương yêu.
… Vì niềm vui thật đơn sơ là thấy mình vẫn còn sống.
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương!

(Kahlil Gibran)

Thursday, January 13, 2011

Hai mươi điều cho ta





Hãy đọc & ngẫm nghĩ những điều này về mình. Chắc chắn bạn sẽ cảm thấy vững tin & hi vọng...



1.Bằng cách nào đó, có ai đó trên thế giới này rất yêu thương bạn.

2.Một nụ cười của bạn có thể mang lại cả một bầu trời, hạnh phúc cho bất kì ai, kể cả khi họ không ưa bạn.

3.Mỗi tối luôn có ai đó cầu nguyện cho bạn trước khi họ đi ngủ.

4.Đối với vũ trụ, bạn là một người.Nhưng đối với một người, bạn là cả một vũ trụ.

5.Thiếu vắng bạn, có ai đó không sống được.

6.Bạn là một cá nhân đặc biệt& cũng là duy nhất.

7.Khi bạn phạm một sai lầm lớn, điều tốt đẹp vẫn luôn xảy ra sau đó

8.Khi bạn nghĩ rằng, thế giới này quay lưng với bạn. Hãy nhìn lại, chính bạn đang quay lưng với thế giới

9.Khi bạn nghĩ rằng, bạn không có cơ hội để đạt đuợc điều mình mong muốn, chắn chắn bạn sẽ không đạt đuợc. Nhưng nếu bạn có niềm tin, không sớm thì muộn, bạn vẫn sẽ có nó

10.Luôn trân trọng những lời phê bình thắng, hãy quên đi những lời khen xua nịnh

11.Hãy luôn nói với ai đó, bạn luôn nghĩ về họ, bạn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn khi họ biết điều đó

12.Nếu bạn biết mang lại hạnh phúc cho nguời khác, chính bạn đang mang hạnh phúc cho chính mình

13.Khi bạn cảm thấy những mặt tối của nguời khác, chính là lúc bạn cảm thấy những mặt tối của bản thân

14.Muốn người khác thay đổi, truớc hết bạn phải thay đổi

15.Những người bạn tiếp xúc, sẽ giúp bạn nhận ra con người của bạn như thế nào

16.Hãy yêu & bạn sẽ đuợc yêu ( muốn nhận cái gì, trước hết phải cho cái đó ).

17.Dù người đời có cho bạn sống viễn vông, hãy sống thật tốt đẹp & sẽ có người tốt đẹp chân thành đến với bạn

18.Nếu biết lắng nghe, lời nói của bạn sẽ có sức thuyết phục

19.Nếu có ai đó thù ghét bạn, hãy mỉm cuời để chứng tỏ bạn không muốn có kẻ thù

20.Thế giới này là của bạn, hãy trân trọng thế giới!

Danh ngôn cuộc sống





- Những ai không biết tự trọng thì cũng khó mà đòi hỏi người khác tôn trọng mình.

- Biết xấu hổ trước mọi người là một cảm xúc tốt. Nhưng tốt hơn hết là biết xấu hổ trước chính bản thân mình.

- Có hoạt động sáu ngày liền trong tuần lễ mới nhận thấy giá trị của ngày Chủ Nhật.

- Rượu nặng màu trắng nhưng làm đỏ mặt mũi và làm đen danh dự.

- Sự dối trá làm chết niềm tin yêu, nhưng sự thật trắng trợn thì cũng đâu làm cho nó sống được.

- Người có học không phải là người biết được nhiều việc, mà là người biết rõ những gì mình cần phải biết và những gì mà mình biết.

- Thà từ chối bảy lượt chứ không được sai hứa một lần.

- Trong hầu hết các trường hợp, bước đầu và bước cuối là những bước khó thành công nhất.

- Dùng người như dùng cây, chớ vì một vài chỗ mục mà bỏ cây to.

- Người phụ nữ đẹp có sức quyến rũ, người phụ nữ tài năng khiến người ta khâm phục, người phụ nữ đức hạnh được người ta tôn sùng nhưng người phụ nữ biết cảm thông mới chinh phục được mọi người.

- Ngày mai thuộc về những ai đã chuẩn bị sẵn sàng từ hôm nay.

- Tranh thủ được thời gian là tranh thủ được tất cả.

- Tỏ ra mình hơn người khác đâu phải là hay. Cái chân giá trị là có thể tỏ rằng: hôm nay mình đã hơn chính mình ngày hôm qua.

- Sự im lặng du dương hơn bất cứ bản nhạc nào.

Kinh nghiệm cuộc sống



- Một chút trong cuộc đời
Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.

Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.
Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm không còn tối nữa.

Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều nǎm sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc sống của chúng ta.
Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ cho tôi".

Đôi khi...




* Đôi khi... bạn phải bị người ta cho leo cây, đợi chờ vài lần để thấm cái cảm giá bực mình, lo lắng và hiểu rằng đừng nên dùng giờ dây chun với người khác...

* Đôi khi... ai đó làm bạn tổn thương, phản bội hay lợi dụng bạn để bạn có thể nhận ra ý nghia của sự thật, lòng chân thành và hiểu rằng tha thứ ko fải là điều gì quá khó...

* Đôi khi... bạn cũng phải bị sụt sịt, hắt xì vài cái. Tự dưng điều đó sẽ giúp bạn biết lo cho sức khoẻ mình hơn, biết ăn uống tập luyện điều độ hơn...

* Đôi khi... cũng phải mạo hiểm để biết rằng đích đến chẳng còn xa. Rút lui ngần ngại ngay từ phút đầu tiên là bạn đang đánh mất đi cơ hội khám phá ra khả năng tiềm ẩn của chính bản thân mình...

* Đôi khi... bạn cũng phải mất đi những đồ vật bình thường để hiểu được chúng ko đơn thuần chỉ là những vật vô tri vô giác. Mà đó là kỷ niệm, là tình cảm của người tặng gửi gắm, là nhân chứng của sự yêu thương; để biết trân trọng và gìn giữ những thứ mà chỉ khi mất đi mới thấy quý giá...

* Đôi khi... bạn phải bù đầu bù cổ vào công việc, ko kiếm ra được 1 chút thời giờ rảnh rỗi; để bạn nhận ra ko nên lãng phí thời gian. Vì nó là 1 trong những thứ hiếm hoi duy nhất ko trở lại bao giờ...

* Đôi khi... bạn cũng phải bị vấp té vài lần để có thể tự dặn mình phải cẩn thận hơn trong tất cả mọi chuyện, để tránh ko phạm phải sai lầm như thế 1 lần nữa. Và quan trọng hơn, là để biết rằng mình còn đủ bản lĩnh đứng lên...

* Đôi khi... bạn phải bị một điểm 3 để biết chủ quan và lười biếng luôn trực chờ lôi tuột ta xuống dốc, và để dặn mình ko bao giờ được ngừng cố gắng dù chỉ trong ý nghĩ...

* Đôi khi... người ta ghét bạn, quay lưng lại với bạn để chợt nhận ra rằng, thương một người không phải là dễ. Vì vậy, hãy để trái tim lên tiếng nếu bạn yêu thương ai đó...

* Đôi khi... bạn phải chấp nhận và đối đầu với tất cả những cái đôi khi để tạo được bản lĩnh của mình trong cuộc sống...

Bông hồng thủy tinh




Hôm qua là sinh nhật lần thứ 10 của Tom, và bố đã gửi về cho cậu một món quà đặc biệt. Một gói quà thật lớn với nhiều kẹo sô co la và một bông hồng làm bằng thủy tinh pha lê thật đẹp.

Đã bao ngày nay sau buổi học, Tom luôn cùng Jack tới siêu thị ngắm bông hoa hồng qua gương tủ kính mà không biết chán. Giá tiền của nó thật quá đắt với Tom nhưng giờ đây ước mơ được cầm bông hồng đó trong tay đã thành hiện thực. Tom sung sướng đến tột đỉnh. Phải làm một điều gì đó.

“A phải rồi, mình sẽ khoe với Jack. Thế nào cậu ấy cũng rất vui”.
Tom nghĩ vậy và chạy như bay đến nhà Jack cùng với đóa hồng pha lê và vài thanh kẹo trên tay. Căn nhà của Jack thật rộng lớn với vườn cây và tòa nhà nguy nga như một lâu đài của hoàng tử vậy.

Sau khi nghe Tom kể say sưa về món quà mình mới được gửi đến, Jack đã không giấu được niềm háo hức của mình và cậu xin Tom được cầm nó một lần. Với người bạn thân nhất của mình thì việc này đâu có gì khó khăn, Tom sởi lởi đưa cho Jackxem bông hoa pha lê tuyệt đẹp của mình, cùng với những thanh kẹo sinh nhật của mình. Đóa hoa hồng bằng pha lê tỏa hào quang thật đẹp, lung linh sắc màu khiến hai đứa trẻ mê mẩn.

Sau đó cả hai đã có những giờ phút tuyệt vời khi chúng thoả thích nô đùa trong khu vườn của Jack, niềm vui ngày sinh nhật tràn trong Tom. Chưa bao giờ cậu bé sung sướng đến thế kể từ ngày người cha đáng kính của cậu rời thành phố này đi làm ăn xa.

Một điều thật xấu đã xảy đến bông hồng thủy tinh của Tom đã vỡ tan tành trên sàn nhà. Có lẽ nó đã lăn từ trên bàn xuống. Tom òa khóc, chú bé khóc nức nở như một đứa trẻ phải chịu đòn oan, bao niềm vui hi vọng của cậu tan vỡ hoàn toàn. Ánh mắt đẫm nước mắt của Tom nhìn thẳng vàoJack đang lung túng đứng đằng sau.
“Cậu, chính cậu đã làm vỡ nó phải không Jack?..Cậu thật tồi…”.
“Tớ…tớ không..”.
Thằng bé lung túng thanh minh nhưng không được và Tom bỏ chạy khỏi nhà của Jack với nỗi thất vọng hoàn toàn.

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua mà Tom không đi học. Tom bị ốm nặng và phải đưa đi bệnh viện cấp cứu. Trong khi ấy thì gia đình jack cũng chuyển đến một thành phố khác sinh sống và Jack cũng chuyển trường.
Mấy hôm sau Tom đã bình phục, cậu bé đã có thể ra viện và đi học trở lại. Một món quà được bọc kín trong hộp được Jack nhờ một bạn trong lớp gửi lại cho Tom. Tom cầm hộp quà trên tay đầy tò mò, và cậu mở hộp quà ra, bên trong hộp quà là một thanh kẹo sô cô la và một đóa hoa hồng bằng pha lê kèm một bức thư:

“Tom! Tớ rất tiếc về những việc xảy ra…Dù sao gia đình tớ cũng chuyển nhà đi và tớ cũng muốn gửi món quà mà bạn thích nhất cho sinh nhật của bạn, nhưng không ngờ đã làm bạn mất vui vì vậy tớ sẽ gửi món quà khác tới cho bạn. Mong Tom sớm bình phục và mãi mãi là bạn thân của tớ. Jack”.

Sao? Vậy có nghĩa là? Món quà không phải của bố mình tặng sao? Bao nhiêu ý nghĩ cứ cuốn lấy đầu óc cậu bé và cuối cùng cậu đã nhận ra được một điều là mình đã trách lầm Jack.

Tại sao lúc ấy mình lại trách mắng Jack vô căn cứ cơ chứ? Rõ ràng Jack rất tốt với mình, đã cho mình một buổi sinh nhật vui vẻ, tặng quà cho mình nhân ngày sinh nhật. Chắc hẳn bố không thể mua một món đồ đắt giá như thế cho mình được, đã bao lâu nay bố có về với hai mẹ con đâu, lại càng không nhớ tới sinh nhật của mình nữa.

Ôi tất cả lỗi đều do mình. Mình thật hồ đồ khi trách sai cho Jack. Giờ đây Tom mới hiểu thế nào là tình bạn. Nó thật cao cả và đẹp như một đóa hồng pha lê, nó đẹp dưới nhiều góc độ khác nhau nhưng nó cũng mỏng manh như thủy tinh néu đôi tay ta nâng niu không cẩn thận và vô tìnhđánh rơi thì nó sẽ vỡ tan không thể hàn gắn lại được.

Jack là người bạn thân nhất của Tom, giờ đây Jack đã ra đi cũng như người cha đáng kính của Tom vậy, cả hai đều ra đi và sẽ không quay trở lại.

Câu chuyện ốc sên





Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ: “Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được!”

“Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh” – Ốc sên mẹ nói.

“Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”

“Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy”.

“Nhưng em giun đất cũng không có xương, cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hoá được, tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”

“Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy”.

Ốc sên con bật khóc, nói: “Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng chẳng che chở chúng ta”.

“Vì vậy mà chúng có cái bình!” – Ốc sên mẹ an ủi con – “Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta dựa vào chính bản thân chúng ta”.

Bạn phải có




Bạn phải có sức mạnh để chiến thắng, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để từ bỏ.

Bạn phải có sức mạnh để chắc chắn, nhưng đôi khi bạn phải có cam đảm để nghi ngờ.

Bạn phải có sức mạnh để cảm thấy nỗi đau của người khác, nhưng đôi khi bạn phải có cam đảm để cảm thấy nỗi đau của chính bạn.

Bạn phải có sức mạnh để giấu nỗi buồn của mình, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để không cần giấu giếm.

Bạn phải có sức mạnh để đứng một mình, nhưng đôi khi bạn phải có can đảm để dựa vào người khác.

Bạn phải có sức mạnh để tồn tại, nhưng bạn phải có can đảm để sống.

Bài thuyết giảng

Tại một ngôi làng nhỏ, có một vị giáo sư thường đến nói chuyện về cuộc sống, về cộng đồng vào mỗi ngày chủ nhật. Ngoài ra, ông còn tổ chức nhiều hoạt động cho những cậu bé trong làng cùng chơi.

Nhưng đến một ngày chủ nhật nọ, một cậu bé, vốn rất chăm đến nghe nói chuyện bỗng nhiên không đến nữa. Nghe nói cậu ta không muốn nghe những bài nói chuyện tầm xàm và cũng chẳng muốn chơi với những cô cậu bé khác nữa.

Sau hai tuần, vị giáo sư quyết định đến thăm nhà cậu bé. Cậu bé đang ở nhà một mình, ngồi trước bếp lửa.

Đoán được lý do chuyến viếng thăm, cậu bé mời vị giáo sư vào nhà và lấy cho ông một chiếc ghế ngồi bên bếp lửa cho ấm.
/>

Vị giáo sư ngồi xuống nhưng vẫn không nói gì. Trong im lặng, hai người cùng ngồi nhìn những ngọn lửa nhảy múa.

Sau vài phút, vị giáo sư lấy cái kẹp, cẩn thận nhặt một mẩu than hồng đang cháy sáng ra và đặt riêng nó sang bên cạnh lò sưởi.

Rồi ông ngồi lại xuống ghế, vẫn im lặng. Cậu bé cũng im lặng quan sát mọi việc.

Cục than đơn lẻ cháy nhỏ dần, cuối cùng cháy thêm được một vài giây nữa rồi tắt hẳn, không còn đốm lửa nào nữa. Nó trở nên lạnh lẽo và không còn sức sống.

Vị giáo sư nhìn đồng hồ và nhận ra đã đến giờ ông phải đến thăm một người khác. Ông chậm rãi đứng dậy, nhặt cục than lạnh lẽo và đặt lại vào giữa bếp lửa. Ngay lập tức, nó lại bắt đầu cháy, tỏa sáng, lại một lần nữa với ánh sáng và hơi ấm của những cục than xung quanh nó.

Khi vị giáo sư đi ra cửa, cậu bé chủ nhà nắm tay ông và nói:

- Cảm ơn bác đã đến thăm, và đặc biệt cảm ơn bài nói chuyện của bác. Tuần sau cháu sẽ lại đến chỗ bác cùng mọi người.

Những câu nói hay của bạn

Bạn thấy mình cần phải giữ mọi thứ được cân bằng. Hãy thử những cách sau đây:

- Đừng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.

- Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho đó là quan trọng. Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.

- Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.

- Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.

- Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.

- Đừng ngại ngần thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.

- Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.

- Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.

- Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.

- Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.

- Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.

- Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dể dàng.

- Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.

- Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá…
Reply With Quote

Chuyện chai sữa ...





Năm 19 tuổi, tôi thường sống trong tâm trạng lo âu, thấp thỏm. Bài làm có chỗ nào sai sót là tôi tự giày vò mình một cách khổ sở. Trước mỗi kỳ thi, tôi thức thâu đêm để cắn móng tay vì sợ thi rớt.

Tôi sống với tâm trạng luôn suy nghĩ về những việc mình đã làm, để hối tiếc những sai lầm mà mình đã phạm phải, đắn đo đến cả những câu đã nói để rồi tự trách mình sao chẳng nói thế này, thế kia có hơn không!

Thế rồi một buổi sáng, khi lớp học tập trung tại phòng thí nghiệm sinh học do giáo sư Brandwine phụ trách, chúng tôi thấy trên bàn, trước mặt giáo sư có một chai sữa. Chúng tôi phân vân không biết chai sữa kia có liên quan gì đến bài thực hành hôm đó. Bỗng nhiên giáo sư Brandwine đứng phắt dậy, tay gạt chai sữa làm nó rơi mạnh vào bồn rửa tay. Rồi ông nói to: “Đừng than tiếc chỗ sữa đổ”.

Ông bảo chúng tôi lại gần: “Hãy nhìn cho kỹ vì tôi muốn các em nhớ bài học này suốt đời. Chỗ sữa kia đang chảy hết xuống ống cống, bây giờ dù các em có bứt tóc, dằn vặt mình đi chăng nữa cũng không thể thu lại được một giọt. Suy nghĩ một chút, cẩn thận một chút thì có lẽ chỗ sữa kia đã không bị ta làm đổ mất. Bây giờ trễ quá rồi và ta chỉ còn có thể quên phứt nó đi và làm việc khác”.

Bài học đó cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và trong cuộc sống, nó đã giúp ích nhiều cho tôi hơn bất cứ môn học nào khác. Nó dạy tôi cố gắng đừng làm đổ sữa, nếu có thể; nhưng khi đã lỡ làm đổ thì phải biết cách quên nó đi để làm sang chuyện khác...

Wednesday, January 12, 2011

Thuốc chữa đau buồn

Có một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói:

"Có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể đem con trai tôi sống lại?"

Nhà hiền triết bảo:

"Hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ".

Người phụ nữ ngay lập tức lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. Đầu tiên bà đến gõ cửa một ngôi nhà lớn sang trọng và hỏi:

"Tôi đang tìm hạt giống cây mù tạt từ gia đình chưa bao giờ biết đến đau khổ, có phải nơi này không?"

Họ trả lời bà đã đến nhầm chỗ và bắt đầu kể những tai họa đã xảy đến với gia đình họ. Bà ngồi lại an ủi họ rối tiếp tục lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ.

Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác.

Bà trở nên quan tâm và rất muốn chia sẻ nỗi buồn của người khác đến nỗi bà đã quên đi nỗi buồn của chính bà và quên câu hỏi về hạt giống cây mù tạt thần kỳ mà bà tìm kiếm.

Thế đó, cách quên đi nỗi buồn của chính mình tốt nhất là hãy chia sẻ với những người khác, bạn sẽ thấy được sự cảm thông và nỗi buồn của chính mình cũng được tan biến đi. Hãy quên đi nỗi buồn, bạn nhé!

Những vết đinh






Một cậu bé nọ có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm, cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh rồi nói với cậu: “Mỗi khi con nổi nóng với ai đó thì hãy chạy ra sau nhà và đóng một cái đinh lên chiếc hàng rào gỗ.”

Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng tất cả 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần, cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng trên lên hàng rào ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình còn dễ hơn là phải đi đóng một cây đinh lên hàng rào.

Đến một ngày, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu đến thưa với cha và ông bảo: “Tốt lắm, bây giờ nếu sau mỗi ngày mà con không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần, con hãy nhổ một cây đinh ra khỏi hàng rào.”

Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một hôm cậu bé đã vui mừng hãnh diện tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu liền đến bên hàng rào. Ở đó, ông nhỏ nhẹ nói với cậu: “Con đã làm rất tốt, nhưng con hãy nhìn những lỗ đinh còn để lại trên hàng rào. Hàng rào đã không giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói ấy cũng giống như những lỗ đinh này, chúng để lại những vết thương rất khó lành trong lòng người khác. Cho dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn lại mãi mãi. Con hãy luôn nhớ: vết thương tinh thần còn đau đớn hơn cả những vết thương thể xác. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con mọi chuyện. Họ nghe con than thở khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở trái tim mình ra cho con. Hãy nhớ lấy lời cha…”

Lão câu cá




Trên một bãi biển xinh đẹp, có một ông lão tuổi đã bảy mươi tên là Korifi, mỗi ngày ông đều ngồi trên một phiến đá ngầm cố định để câu cá. Cho dù mưa gió, ông vẫn theo lệ thường đến đây. Cho dù vận may thế nào, câu được nhiều hay ít cá, cứ ngồi đúng hai tiếng đồng hồ là ông ta đứng dậy sắp xếp mọi thứ rồi đi.

Hành động kỳ quái của ông lão khiến cho rất nhiều thanh niên hiếu kỳ tìm đến xem. Có lần, một thanh niên nọ, nhịn không được liền đến bên cạnh ông lão và hỏi: “Vì sao ông gặp vận may như vậy mà lại không ngồi câu ráng cả ngày chứ? Cứ thế này thì chẳng mấy mà đầy ắp rồi quay về là được rồi?”
Ông lão mỉm cười hỏi lại: “Câu nhiều để mà làm gì?”
“Để bán đổi lấy tiền chứ còn gì.” Người thanh niên cảm thấy Korifi ngớ ngẩn đến mức đáng thương.
“Bán lấy tiền để làm gì?” Korifi bình thản hỏi.

“Ông có thể dùng tiền đó để mua một cái lưới, bắt nhiều cá hơn, rồi bán được nhiều hơn.” Cậu thanh niên này nói không ngừng.

“Bán nhiều tiền, rồi làm gì với số tiền đó?”. Korifi vẫn thái độ bình thản nói.

“Mua một con thuyền, ra biển khơi để đánh nhiều cá hơn, kiếm được càng nhiều tiền hơn”. Cậu ta ra vẻ như mình cần phải lập một kế hoạch tương lai cho ông lão Korifi.

“Kiếm được tiền rồi lại làm gì nữa”. Vẫn cái vẻ bình thản ấy, Korifi hỏi.

“Thành lập một đội thuyền, kiếm ngày càng nhiều tiền hơn”. Trong lòng người thanh niên cảm thấy Korifi chất phác đến mức ngốc ngếch.

“Kiếm nhiều tiền rồi lại làm gì?”. Korifi đang chuẩn bị giật cần câu.

“Mở một câu ty viễn dương, chuyên đánh bắt cá, hơn nữa còn vận chuyển ra vào các cảng lớn nhỏ trên thế giới, kiếm ngày càng nhiều tiền hơn”. Cậu thanh niên nói thao thao bất tuyệt.

“Kiếm được ngày càng nhiều tiền rồi làm gì?”. Câu nói của ông mang đầy giọng điệu chế giễu.

Cậu thanh niên bị Korifi kích động, không ngờ rằng mình trở thành người bị chất vấn, tức giận nói: “Đương nhiên là hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp rồi”.

Lão Korifi cười nói: “Mỗi ngày ta câu cá trong vòng hai tiếng đồng hồ, còn thời gian nhàn rỗi ư, ta ngồi ngắm thủy triều lên xuống, thưởng ngoạn cảnh mặt trời lặn, trồng trọt cày cấy, có thể cùng bạn bè và người thân vui vẻ đàm đạo, chu du, đó là ta đã hưởng thụ cuộc sống rồi”. Trong lúc nói, ông chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bỏ đi.

Ý nghĩa: “ Giá trị của cuộc sống không thể dùng tiền bạc để đong đếm, ý nghĩa của cuộc sống không phải ở chỗ bạn kiếm được nhiều hay ít tiền, mà là ở chỗ bạn hưởng thụ cuộc sống như thế nào. Không nên đòi hỏi quá nhiều ở bản thân, mà phải giữ thái độ nhàn nhã, có thể đạt đến cảnh giới mà không phải người bình thường nào cũng có được, đã là vô cùng hạnh phúc rồi.

Tuesday, January 4, 2011

Có tiền




- Có tiền, ta có thể mua được một chiếc giường nhưng không mua được một giấc ngủ.


- Có tiền, ta có thể mua được một cuốn sách hay nhưng không mua được kiến thức.


- Có tiền, ta có thể mua được một ngôi nhà nhưng không mua được một tổ ấm.


- Có tiền, ta có thể mua được đồng hồ nhưng không mua được thời gian.


- Có tiền, ta có thể đến khám bác sĩ nhưng không mua được sức khoẻ tốt.


- Có tiền, ta có thể mua được địa vị nhưng không mua được sự nể trọng.


- Có tiền, ta có thể mua được máu nhưng không mua được cuộc sống.



- Có tiền, ta có thể mua được thể xác nhưng không mua được tình yêu.