Thursday, December 30, 2010

Cho đi và nhận lại




Đôi khi bạn cảm thấy cuộc đời này thật bất công. Bạn đã cho đi quá nhiều mà không nhận được bao nhiêu.

Bạn tự nhủ rằng bây giờ sẽ sống ích kỷ hơn, cho đi ít hơn và nhận từ người khác nhiều hơn. Nhưng thực tế khi bạn thay đổi cách sống mới này, bạn sẽ nhận ra chẳng phải vì mình cho ít đi, mà nhận được nhiều hơn lên.

Vấn đề thật ra rất đơn giản. Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.

Bạn thắc mắc rằng tại sao khi người khác buồn thì bạn luôn ở bên cạnh họ để xoa dịu vết thương lòng cho họ, rồi đến khi họ tìm lại được niềm vui họ sẽ lại quên bạn. Còn bạn, khi bạn buồn ai sẽ là người lắng nghe và thấu hiểu nỗi lòng của bạn đây?

Bạn ơi cuộc đời là một vòng tròn. Thật ra không có sự bất công nào đối với bạn ở đây hết. Có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi và cái quan trọng là bạn có mở rộng lòng mình để nhận nó hay không?

Tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ nhau. Cho đi , nhận lại là hình thức luân phiên để trả nợ nhau.

Khi bạn cho đi những điều tốt đẹp nhất thì bạn sẽ nhận được sự bình yên trong tâm hồn. Bạn phải hiểu rằng cho đi không có nghĩa là có sự toan tính ở đây. Bạn càng tính toán thì bạn lại càng cảm thấy bị dồn nén, bạn cho đi mà tâm bạn không tịnh. Khi ấy bạn vừa phải cho mà vừa không được nhận niềm vui vô hình từ chính bản thân cái cho đi của bạn.

Tất cả mọi thứ chúng ta làm cho nhau đều có sự vay trả. Đôi khi là sự vay trả hữu hình và đôi khi cũng là một sự vay trả vô hình.

Mỗi người chúng ta quen biết nhau, yêu nhau, ghét nhau, hận thù nhau...âu cũng là cái duyên. Có duyên mới biết, mới quen, mới yêu, mới ghét.

Cái duyên ban đầu là do trời định nhưng để gắn bó lâu dài, muốn biến cái duyên ấy thành tình yêu thương thì là do chúng ta quyết định, nhờ vào cái cho đi của mỗi người.

Nhưng bạn nên nhớ, trong tình yêu không có sự trông mong được nhận lại, bởi tình yêu luôn luôn là một thứ điều luật không công bằng của trái tim, không có định nghĩa cũng chẳng có lý lẽ.

Tất cả đều trong vòng tròn luẩn quẩn.

Nhưng dù biết đôi khi cuộc sống không được như ý muốn của ta, bạn hãy cứ cho đi. Cho đi là bạn đã tự yêu thương lấy chính bản thân mình. Bạn đã hòa vào dòng chảy của cuộc sống và của đời người.

Có một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, hai người cùng yêu nhau. Đến một ngày cô gái mới nói với chàng trai: Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh làm chồng. Rồi đến một ngày kia cô gái được phẫu thuật mắt và nhìn thấy ánh sáng. Lúc này chàng trai mới hỏi cô gái: “Bây giờ em nhìn được rồi, em sẽ lấy anh chứ?” Cô gái bị sốc vì thấy chàng trai cũng mù như mình. Cô ta từ chối chàng tai. Chàng trai bước đi với nước mắt và tự nhủ rằng: “Hãy giữ gìn đôi mắt cẩn thận của anh, em nhé”. Đôi mắt của cô lúc này chính là của chàng trai tặng cho cô.

Cuộc sống là như thế đó. Đôi khi người ta chấp nhận cho đi điều quí giá nhất, nhưng rồi họ chẳng nhận lại được những gì như đã mong muốn.

Chiếc xe đạp




Ngày hai 23 tháng 12, cô bé Rose ngỏ ý với cha là cô: “Thật muốn có một xe đạp hơn mọi thứ khác”. Xe đạp tặng cô bé ở thời điểm này đã gây khó khăn cho ông, vì tất cả chuẩn bị để mọi người nhận vào ngày Noel đã hoàn tất...trong tình trạng “ngân khoản cạn kiệt”.

Đêm Noel, lúc 21 giờ, Rose và các em trai đang cuộn mình trong nệm ấm, thì cha cô lại cắm cụi trong nhà kho vì nghĩ rằng cha mẹ đâu có thể thất hứa với con cái: Ông đã mất gần bốn giờ đồng hồ lấy đấ sét làm thành một chiếc xe đạp nho nhỏ.

Ngày Giáng Sinh, Rose mở thùng quà và thấy cái xe đạp bằng đất sét cùng với tấm thiệp. Đọc thiệp rồi cô bé òa khóc: Không bao giờ con có được xe đạp nào đẹp bằng cái xe đạp cha tặng. Cha đã cố gắng để con vui tron ngày lễ. Con đâu biết cha đã không còn tiền. Con xin lỗi vì con đã vòi vĩnh cha”. Cô bé rất hạnh phúc với món quà.

Bạn ơi, đâu phải ai cũng có thể mua được một xe đạp bằng đất sét như cha cô bé đã tặng. Món quà giá trị không thuần túy ở hoàn cảnh, khả năng tài chính của người tặng...nhất là còn tùy thuộc ở tấm lòng người đó nữa. Xin bạn luôn nhớ: “Của cho không bằng cách cho”.

Thursday, December 16, 2010

Câu chuyện cảm động đêm Giáng Sinh



Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...Đã bảy giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn giáng sinh.
Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần: “Đây là xe của cô ạ?”. Tôi khẽ gật đầu: “Đó là quà giáng sinh anh tôi tặng cho.” Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. “Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?” “Ôi cháu ước gì...” Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. “Cháu ước...”, cậu bé tiếp tục “cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy”. Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, “Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?” Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: “cháu thích lắm ạ.”

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hi vọng, “Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?” tôi cười gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm... “Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ...”
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này câu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
“Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghỉ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa.”

Tôi không thể cầm được nước mắt và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm giáng sinh bắt đầu rơi.
Và cũng trong đêm giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của Thiên Chúa: “Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc”.

Đón nhận




Truyện cổ Trung Hoa kể:

Ở miền núi Hô-Phu, có một người đàn bà bán rượu tên là Wong. Một hôm, xuất hiện một vị thiền sư đạo đức đến trọ ở gần quán, dù không có tiền, ngài cũng được bà chủ quán tiếp đải nồng hậu.

Vị thiền sư ở đó khoảng ba năm. Trước khi cáo từ, ngài đào một giếng cạnh quán. Mọi người ngạc nhiên khi một dòng nước trong vắt vọt lên, họ nếm thử thì thấy đó là một loại rượu hảo hạng. Từ đó, bà chủ quán trở thành nổi tiếng và giàu có.

Ít lâu sau, vị thiền sư lại ghé ngang quán, ngài hỏi thăm và chủ quán về giếng rượu. Bà này than phiền: “Rượu tốt nhưng tôi không bao giờ có dư để dự trử.”

Vị thiền sư mỉm cười rồi lẳng lặng viết lên tường:
-“ Trời đất thật bao la, nhưng lòng tham của con người còn mênh mông hơn thế nữa. Dù không tốn kém bà chủ vẫn còn rượu để bán thế mà vẫn không hài lòng.”
Viết xong thiền sư lẳng lặng ra đi và dòng rượu để bán cũng khô cạn.
Người đàn bà thay vì biết ơn và ca ngợi lòng đại lượng của trời, bà lại than phiền vì không có nhiều rượu để dự trữ. Đôi khi chúng ta cũng giống như người đàn bà đó: “có voi đòi tiên”. Kinh nghiệm thông thường cho thấy: “ Ít người được thoả mãn với chính mình, họ thường sa vào tình trạng đứng núi này trông núi nọ.” Và cho rằng mình kém may mắn hơn người khác. Chúng ta thường mang tật so sánh và hay lập lại câu: “Giá tôi được như người này, người nọ.” Chúng ta quá bận tâm với những ý nghĩ viễn vông, mà quên vui hưởng những ơn phúc hiện tại.
Mỗi người đều được Thượng Đế ban tặng những món quà riêng biệt, nhưng chúng ta không nhận ra, chúng ta chỉ muốn có được những thứ mà Thượng Đế biết rằng nó không thích hợp với chúng ta. Nếu cho bạn chọn một gia đình hạnh phúc, nhưng đời sống vật chất thì hơi khó khăn, sống qua ngày, không có điều kiện bon chen với bạn bè. Và chọn một cuộc sống giàu sang, hãnh diện và hưởng thụ, nhưng thiếu mất tình thương cha mẹ, gia đình tan nát, chỉ có thể dùng tiền để khỏa lấp khoảng trống trong lòng, vậy bạn sẽ chọn con đường nào?

Một ngày có hai mươi bốn giờ





- Có câu chuyện vui về Bill Gates như sau: nếu nhà tỉ phú giàu nhất thế giới này đang đi trên đường mà nhìn thấy tờ một trăm đô la thì ông ta có nhặt lấy nó hay không? Câu trả lời cho giả thuyết đó là không.
- Bởi theo tính toán, thời gian để Bill Gates cúi xuống đứng lên để nhặt tờ giấy bạc kia còn giúp ông kiếm được số tiền lớn hơn gấp nhiều lần một trăm đô la. Câu chuyện cốt nói rằng: với những người thành đạt, giàu có, thời gian còn quý hơn cả vàng bạc. Chuyện sử dụng thời gian của con người không phải là mới nhưng tiêu dùng thời gian một cách khoa học thì không phải ai cũng làm được. Với giới trẻ hiện nay, dùng đúng, hợp lý thời gian vẫn là một vấn đề quan trọng, đáng lưu tâm. Nó không chỉ có tác động đến cuộc sống, sự nghiệp của các bạn trẻ mà còn ảnh hưởng chung đến toàn xã hội. Vì đó là những người đã, đang và sẽ làm chủ đất nước. Và bởi tuổi chỉ có một thời.
- Nhiều bạn trẻ hay than trách: ông trời bất công, sao đem nhiều may mắn cho người này và để lại bất hạnh cho kẻ khác...nhưng nếu ngẫm lại sẽ thấy tạo hóa rất công bằng khi chia đều thời gian hai mươi bốn giờ một ngày cho mỗi người. Khi được hỏi về bí quyết thành công, không ít bạn trẻ năng động giỏi giang có cùng câu trả lời: một ngày của mình cũng chỉ có hai mươi bốn ngày như các bạn thôi. Quan trọng là cách sắp xếp thời gian của mỗi người.
- Nếu để ý sẽ dễ dàng nhận ra đa số thượng đế đang ngồi trước máy điện toán và chơi trò chơi điện tử hay lên các trang mạng xem phim hoặc tán ngẫu say sưa với bạn bè. Bên cạnh các bạn trẻ tranh thủ thời gian đi làm thêm để học hỏi kinh nghiệm và có thêm thu nhập thì vẫn có nhiều bạn chỉ lo ăn chơi.
- Trong thế giới văn chương có những điển tích như: “Thời gian như bóng câu qua cửa sổ” hoặc “Thời gian thấm thoát thoi đưa” . Ở thời hiện đại, thời gian không những là vàng bạc mà còn là cái quyết định thành bại cuả mỗi người. Tác giả của “ Thế giới phẳng” đã rất có lý khi viết: “Đây không còn là thời kỳ cá lớn nuốt cá bé nữa mà là thời của những kẻ đi nhanh thắng người đi chậm.” Tất cả chỉ để nói rằng thời gian là cái vô cùng qúy giá.

Saturday, December 4, 2010

Penfriend

Penfriend

Penfriend = Pal + Enjoy together + Necessary + Forever + Relationship + Encourage + Never + Dab

Penfriend (bạn qua thư) không chỉ là một Pal (bạn bình thường). Đó là một người bạn mà mình có thể bộc bạch tâm sự. Đó là người mà mình có thể viết mà không cần nói, người mà mình có thể Enjoy together (cùng nhau vui đùa) mà không cần quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài. Penfriend là những người bạn thật sự Necessary (cần thiết cho cuộc sống). Những người bạn học có thể xa nhau, những người bạn thân có thể ra nước ngoài sống nhưng những người bạn qua thư là Forever (mãi mãi). Bởi vì theo những cánh thư chứa đầy tình cảm, Relationship (mối quan hệ) của chúng minh sẽ không có khoảng cách. Khi mình gặp khó khăn, bạn luôn sẵn lòng Encourage (khuyến khích) để mình thêm vững tin và điều đó khiến mình trưởng thành. Mình sẽ Never (không bao giờ) quên những tình cảm đó. Mặc dù vậy, mình thầm mong một ngày nào đó, mình có thể Dab (chạm nhẹ) vào bạn dù chỉ một lần, bạn thân thương.

Tôi cũng có một người bạn như vậy. Hai đứa chúng tôi đã quen nhau qua mail.

Tôi vốn là đứa chỉ thích sống một mình, luôn buồn chán về cuộc sống của bản thân. Tôi chỉ thích sống với kí ức những ngày thơ ấu, những kí ức rất đẹp nhưng tôi không nhận ra rằng nó đã quá xa vời. Với chí "tiến thủ", tôi sống chỉ biết "thủ" mà không biết "tiến". Nhưng từ khi nhận được mail anh viết cho tôi, tôi đã nhận ra được giá trị của cuộc sống. Tôi cũng chợt nhận ra rằng, quanh mình có bao nhiêu điều thú vị, quanh mình cón có bao nhiêu là bạn tốt, sẵn sàng giúp đỡ mình bất cứ khi nào gặp khó khăn.

"Mặc dù có những việc tưởng chừng như vượt quá sức mình, mình không thể làm nổi, nhưng hãy nhớ một điều rằng, em không cô đơn". Đó là một trong những điều tôi học được từ anh. Đôi khi, trong cuộc sống có những bài học thật giản dị nhưng mình không nhận ra.

Tôi vẫn luôn ao ước mình có một người anh trai, bây giờ điều ước của tôi đã trở thành hiện thực. Anh sẽ là Penfriend của tôi mãi mãi cho dù đến một lúc nào đó chúng tôi không còn gặp nhau. Tôi cảm ơn những lá thư cũng như tấm lòng của anh đã dành cho tôi. Cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu thế nào là "Melodies of life".

"Khi con sinh ra, mọi người đều cười, chỉ có mình con oà khóc. Con hãy sống làm sao để khi con chết đi, mọi người đều khóc chỉ có mình con là mỉm cười.". Đó là tất cả những gì chúng ta phải phấn đấu trong cuộc sống này. Và tất cả chúng ta cũng được gọi là Penfriend phải không các bạn? Mình mong được làm quen với tất cả mọi người!

Phật ở đâu?


Phật ở đâu?

Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi tìm gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở... Chàng vẫn chưa gặp được Phật giống như hình dạng trong Kinh đã diễn tả.

"Thân Phật sắc vàng, cao một trượng sáu, đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang chói sáng. "

Một hôm tại một sườn non, chàng trai tình cờ gặp một cụ già râu tóc bạc phơ, cốt cách siêu phàm, mừng quá, chàng khẩn khoản:

- Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ ở đâu không... Xin chỉ dùm cho con với.

Ông lão mĩm cười:

- Ồ! Chỗ nào mà không có Phật... Trên quãng đường vừa qua, chả lẽ con không gặp được Ngài ư...

- Thưa cụ, trên đường đi con đã từng gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được vài tướng tốt như trong kinh đã mô tả về Phật cả.

Ông cụ cười ha hả:

- Cháu ngốc nghếch thật, cháu không biết rằng cái thân đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp đó người Ấn Độ đã đốt thành tro và chia nhau xây tháp thờ cúng cả rồi ư...

- Thưa, thế thì Phật chết rồi sao...

- Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu như chúng sinh vậy. Con có còn muốn gặp Ngài nữa không...

- Thưa, dù bất cứ với hình dáng nào, nếu đích thật là Ngài thì con vẫn vô cùng khát ngưỡng.

- Vậy thì, để ta mách nước cho con nhé... Con hãy quay về, trên đường về nếu con gặp người nào mang guốc trái ở chân phải, guốc phải ở chân trái thì người đó chính là một hóa thân của Phật. Hãy thừa sự và cúng dường vị Phật ấy như trong kinh đã dạy.

Chàng trai hối hả quay về. Suốt quãng đường dài, chàng không gặp Đức Phật nào mà hình dạng như cụ già diễn tả. Chán nản, chàng đi luôn về nhà. Trời đã khuya, bà mẹ còn chong đèn ngồi đợi con. Nghe tiếng gọi cửa bà mừng quá, quờ quạng tìm đôi guốc rồi chống gậy tất tả ra mở cửa.

Chàng trai thấy mẹ tiều tụy, nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo, mang lộn chiếc guốc trái qua chân phải, guốc phải sang chân trái. Chàng ôm chầm lấy mẹ nghẹn ngào: "Ôi Đức Phật yêu quí của con. "

Điều tôi muốn biết

Điều tôi muốn biết

Tôi không quan tâm bạn mưu sinh thế nào mà chỉ muốn biết bạn khao khát điều gì và có dám mơ ước đạt được điều mình đang khao khát không...

Tôi không quan tâm bạn bao nhiêu tuổi mà chỉ muốn biết bạn có dám như một kẻ ngốc liều mình vì tình yêu, vì những ước mơ và vì một chuyến phiêu lưu để được tồn tại trong cuộc đời này không...

Tôi không cần biết điều gì mới phù hợp với ước mơ của bạn mà chỉ muốn biết bạn đã dám đối mặt với nỗi đau bị cuộc đời dối trá hay lại khép chặt lòng mình vì e sợ lại một nỗi đau khác...

Tôi muốn biết bạn có dám ngồi lại với nỗi đau của tôi hay của chính bạn; có dám khiêu vũ thật điên cuồng để sự say mê tràn ngập đến tận đầu ngón tay và ngón chân của mình mà không cần phải e dè giữ ý, phải thực tế hay phải luôn nhớ đến những giới hạn của con người...

Tôi không quan tâm câu chuyện bạn kể có thật hay không mà chỉ muốn biết bạn có dám làm thất vọng người khác để thành thật với bản thân mình... Liệu bạn có thể chịu đựng bị kết tội phản bội mà vẫn không phản bội lại chính nhân cách của mình... Liệu bạn sẽ trung thực và vì thế sẽ đáng được tin cậy chứ...

Tôi muốn biết liệu bạn có nhận ra vẻ đẹp dù cho hằng ngày nó chẳng hề xinh đẹp, và liệu bạn có thể quyết định cuộc đời mình mà không cần sự hiện diện của Chúa...

Tôi muốn biết liệu bạn sẽ chịu đựng được thất bại của lẫn bạn và tôi, đứng bên bờ hồ mà hét vang đến tận trời cao là “có”...

Tôi muốn biết liệu bạn có thể thức dậy dù sau đêm dài đau khổ, thất vọng, kiệt sức và rã rời mà làm những gì phải làm cho các con của bạn không...

Tôi không quan tâm bạn là ai hay làm sao đến được đây. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể sát cánh cùng tôi trong lửa đỏ và sẽ không chùn bước thoái lui...

Tôi không quan tâm bạn đã học ở đâu, những gì và của ai. Tôi chỉ muốn biết liệu bạn có thể một mình đối diện với bản thân chân thật như người bạn bạn có bên mình trong những giây phút đơn độc...


A true education is not to give a person a standard of living but a standard of life.

By Grattan O'Leary