Wednesday, October 6, 2010

Người dạy cách tìm hạnh phúc...



Bị suy sụp sau cái chết của một người thân trong gia đình, nhưng Greg Johnson ở California, Mỹ đã tìm lại được niềm tin cuộc sống.

Dù còn đau buồn và lo lắng, nhưng anh cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn bởi một cảm xúc bất ngờ: lòng biết ơn. Anh biết ơn những gì người thân đã khuất dạy cho anh, biết ơn tình yêu và sự hỗ trợ của bạn bè, đồng nghiệp. Và anh bắt đầu nhìn cuộc sống theo một cách mới, bình tĩnh hơn, sáng suốt hơn, tươi trẻ hơn.

Điều kỳ lạ là anh đã tìm thấy cảm xúc mới này từ một khóa học “Sự sáng tạo và làm chủ bản thân” của giáo sư nổi tiếng Srikumar S. Rao, người tiên phong trong lĩnh vực nghiên cứu động lực làm việc. “Khóa học đã giúp tôi thay đổi quan điểm về cuộc đời và công việc” - anh tâm sự.

Giáo sư Rao từng giảng dạy tại Trường kinh doanh Columbia, Trường kinh doanh London, Trường quản trị Kellogg và nhiều trường đại học danh tiếng khác. Trong các buổi học, ông dạy sinh viên cách gắn bó hơn với công việc và khám phá ý nghĩa sâu sắc của nó. Ông giúp sinh viên khám phá mục tiêu cá nhân của họ, sự sáng tạo và con đường đến với hạnh phúc thông qua công việc.

Trong lớp học, giáo sư Rao dạy học viên cách hình thành những thái độ mới, những tư duy mới, học hỏi những hình mẫu mới để tận hưởng niềm hạnh phúc từ nơi làm việc và cuộc sống cá nhân đem lại. Johnson kể một hôm trong lớp học, giáo sư Rao bắt đầu nói về lòng biết ơn.

Ông nói mọi người đều có sự lựa chọn riêng khi họ phản ứng với những biến cố trong cuộc sống và ở nơi làm việc. “Trong bất cứ biến cố nào, dù trong tình huống khó khăn hay nguy kịch đến đâu thì vẫn luôn có những thứ đáng để ta cảm nhận thấy lòng biết ơn và hạnh phúc”.

Giáo sư Rao chia lớp học, thông thường có 30 học viên, thành các nhóm thảo luận nhỏ. Ông yêu cầu các học viên hãy liệt kê từ hai đến ba sự việc mỗi tối mà họ cảm thấy biết ơn. “Giáo sư nói với chúng tôi hãy suy nghĩ thật sâu, đừng hời hợt. Hôm sau, mỗi sinh viên phải chú ý xem cách tư duy đó thay đổi họ như thế nào, và thay đổi cách họ cảm nhận những người khác như thế nào”.

“Nếu bạn không nhận thức được mục tiêu của bản thân, không thỉnh thoảng cảm thấy bừng bừng khí thế ở nơi làm việc và không biết ơn sâu sắc vận may lớn của mình thì bạn đang lãng phí cuộc sống - giáo sư Rao khẳng định - Và cuộc sống quá ngắn ngủi để lãng phí”.

Bản thân giáo sư Rao từng là một doanh nhân trước khi chuyển sang giảng dạy. Ông từng giữ chức quản lý tại Công ty Warner Communications và Công ty Data Resources. Đầu thập niên 1990, ông từng rơi vào tình cảnh chán chường khi dạy học tại một trường vô danh: “Tôi luôn cảm thấy hối tiếc và thương hại chính bản thân mình”. Nhưng đến một ngày, cuộc đời ông thay đổi. Khi đó một sinh viên đứng lên đặt cho ông một câu hỏi. “Lúc ấy tôi đã nghĩ cô sinh viên này thật dốt nát” - giáo sư Rao nhớ lại.

Nhưng sau đó ông được biết cô sinh viên đó đang làm một lúc hai công việc, nhưng vẫn cố sắp xếp thời gian để đi học. Sự ngán ngẩm của ông chuyển thành sự cảm thông sâu sắc. “Tôi nghĩ rằng lẽ ra tôi nên cảm thấy biết ơn vì cô sinh viên đó đã đứng lên đặt câu hỏi, và phải nhận ra rằng công việc của tôi là chứng minh mình có thể khiến cô ấy và các sinh viên khác cảm thấy hào hứng trong lớp học” - ông cho biết. Và ông bắt đầu nghiên cứu đề tài hạnh phúc tại nơi làm việc.

Giáo sư Rao luôn nhắc nhở học viên hãy cẩn trọng với thói tư duy thụ động và để cho ngoại cảnh tác động. “Lối tư duy nếu... thì, ví dụ như nếu tôi có thêm tiền thì có lẽ tôi sẽ hạnh phúc hơn, hay nếu sếp của tôi vui vẻ hơn thì tôi sẽ làm việc tốt hơn... là lối tư duy rất lệch lạc - ông khẳng định - Bởi nó luôn đặt điều kiện ngoại cảnh, chữ nếu, vào vị trí kiểm soát kết quả”.

“Giáo sư đã giúp các sinh viên muốn thay đổi hiện trạng có cái nhìn mới về sự nghiệp, quyết định công việc và cuộc sống” - ông Adam Berman, quan chức Trường kinh doanh Berkeley, nhận định. Nếu các ý tưởng của giáo sư Rao có vẻ đơn giản thì theo Johnson, bởi chân lý cuộc sống thường đơn giản. “Bài học lớn nhất tôi nhận được từ khóa học là những điều quan trọng nhất trong cuộc sống thường đơn giản, nhưng không có nghĩa là dễ dàng”.

Một cử chỉ đẹp



Bà Foreman dừng chiếc xe hơi của mình ngay một trạm thu phí giao thông trên xa lộ cao tốc. Liếc mắt qua kính chiếu hậu, bà thấy cả một dãy dài xe hơi ngay sau mình. Bà chợt nảy ra một ý vui vui, bà quay kính xe xuống, đưa ra cho người bán vé một tờ 50 USD và bảo:

_ Tôi mua một vé cho tôi, và còn lại tôi mua thêm năm vé nữa cho năm chiếc xe sau tôi, chỗ tiền dư tôi xin biếu hết cho ông!

Không kịp để cho người bán vé thắc mắc vì sửng sốt, bà Foreman quay kính xe, đạp ga và lái xe đi ngay. Bà hình dung ra trong đầu cùng sự ngạc nhiên đầy thú vị ấy nơi năm người lái xe theo sau mà bà không hề quen biết. Bà không cần những lời cảm ơn, chỉ là một "cử chỉ đẹp" nho nhỏ thôi mà, có đáng gì đâu!

Về đến nhà, bà Foreman vừa làm bếp vừa tủm tỉm cười một mình vì nhớ lại chuyện sáng nay trên đường. Ông chồng để ý thấy làm lạ, đến bữa ăn trưa, ông lựa lời hỏi, bà mới kể lại đầu đuôi. Đến phiên ông chồng cũng cảm thấy vui lây niềm vui nho nhỏ ấy...

Buổi chiều đến trường dạy môn giáo dục công dân, ông Foreman quyết định làm một "cử chỉ đẹp" bằng cách dùng chính câu chuyện về cử chỉ đẹp của bà vợ để dẫn nhập vào bài học. Các học sinh trung học của ông lặng đi một thoáng rồi đồng loạt vỗ tay hoan hô sau lời kết thúc của thầy giáo:

_ Các em hãy nhớ niềm vui sống khởi đi từ những câu chuyện bình thường nho nhỏ như thế, mỗi ngày ước gì mỗi người trong chúng ta đều làm được ít nhất một "cử chỉ đẹp" tương tự các em nhé!

Ở lớp hôm ấy, có cô bé Mary vốn là một học sinh cá biệt, luôn bướng bỉnh, lì lợm, cũng như một đứa bé lười biếng trong gia đình. Cô về nhà trong tâm trạng hết sức hân hoan phấn khởi và quyết định sẽ làm một "cử chỉ đẹp" với cha mẹ. Cô lặng lẽ thu dọn, lau chùi, quét tước, nấu nướng và giặt giũ xong xuôi mọi việc trước khi mẹ cô ở xưởng và cha cô ở tòa báo trở về. Sập tối, hai ông bà bước vào nhà và hiểu ra ngay đã có một sự thay đổi kỳ lạ nơi cô con gái đang tuổi dậy thì! Hỏi mãi cô bé mới kể lại câu chuyện về "cử chỉ đẹp" cô đã nghe thầy giáo Foreman kể ở lớp. Cô hứa với bố mẹ mọi chuyện hôm nay cô đã làm ở nhà sẽ không phải là một cử chỉ đẹp duy nhất cô sẽ cố gắng thực hiện.

Sau buổi cơm chiều thật vui và đầm ấm, ông Alfonse, cha của Mary, vốn là phóng viên của một tờ báo địa phương, khoan khoái ngồi vào bàn làm việc. Ông quyết định phải viết ngay một bài báo về câu chuyện "cử chỉ đẹp"... Chỉ đến chiều ngày hôm sau thôi, cả miền đều xôn xao rộn rã khi đọc được bài báo. Người ta bảo nhau ít nhất mỗi ngày hãy nhớ làm một "cử chỉ đẹp" nho nhỏ cho nhau, cho cuộc sống...

Cha xứ đưa câu chuyện vào bài giảng ngày chủ nhật kế đó. Một diễn giả chọn câu chuyện làm chủ đề chính cho một buổi mạn đàm ở hội trường lớn của thị trấn. Một bà mẹ kể lại cho đứa con như một câu chuyện cổ tích để ru nó vào giấc ngủ ngon. Một đôi bạn trẻ đang yêu nhau cùng thỏa thuận từ nay sẽ dành cho nhau những cử chỉ đẹp thay vì những trò giận dỗi vô bổ. Ngoài đường phố, người ta thôi không vứt những bã kẹo chewing gum bừa bãi. Những người lái xe cố gắng tránh không làm tạt những vũng nước trên đường lên khách bộ hành. Trong nhà giam, viên cai ngục bẳn tính quyết định sẽ có những cử chỉ đẹp đối với các tù nhân. Người đi mua hàng ở tiệm tạp hoá nói một lời cảm ơn lịch sự, còn cô bán hàng thường hay cau có thì đã biết mìm một nụ cười khả ái để đáp lại. Một cầu thủ bóng đá vốn nổi tiếng là chơi xấu, giò đây trong trận đấu cuối tuần đã chạy lại đỡ một cầu thủ đội bạn bị ngã với một lời xin lỗi...

Một cử chỉ đẹp, vâng, một cử chỉ đẹp nho nhỏ mỗi ngày thôi cũng đủ để làm cho cuộc sống thêm ý nhị đậm đà, và niềm vui bởi sự quan tâm đến nhau trong yêu thương được nhen nhúm, rồi bừng cháy, lan tỏa đến tất cả mọi người.

Khoảng trống



Các con, đây sẽ là nhà mới của các con. Kể từ bây giờ! - Người phụ nữ tóc đen đứng trước mặt chúng tôi nói to. Đó là một trại trẻ mồ côi.
- Đây là nhà chúng con mãi à? - Một cậu bé mồ côi hỏi.
- Không! Chỉ đến khi nào các con lớn, rồi các con sẽ phải tự kiếm sống!
- Chẳng có ai yêu thương chúng con cả! Chúng con không còn bố mẹ... - Tôi nói to lên.
- Roger, đừng có nói kiểu ấy, nhóc con! - Người phụ nữ quát tôi.
- Nhưng đó là sự thậ mà! CHúng con không bao giờ có bố mẹ nữa, phải không? - Tôi ngang ngạnh hỏi.
Căn phòng trở nên im bặt khi những đứa trẻ mồ bôi chúng tôi đều ngẩng lên, chờ câu trả lời. Nhưng tất cả chỉ là một khoảng trống đáng sợ. Cô ấy không nói gì thêm.
Lúc đó tôi 6 tuổi và người ta bảo rằng sẽ không ai nhận tôi làm con nuôi nữa. Tôi hiểu ngay rằng sẽ chẳng còn được ai ôm hôn, đưa đi chơi hay mừng rỡ khi tôi được điểm cao.
và khi tôi ngồi đây, 30 năm sau, cố gắng nhớ lại xem tôi đã cảm thấy thế nào vào khoảnh khắc đó. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ được chỉ là một khoảng trống. Khoảng trống tôi cảm thấy sau khi nghe những gì người phụ nữ ấy nói với bọn trẻ mồ côi chúng tôi.
Một khoảng trống là những gì tôi được cuộc sống trao cho. Tôi đã đi học nhiều trường, làm việc ở nhiều nơi, cũng từng chịu nhiêu cực khổ, nhưng chứa khi nào tôi chịu bỏ cuộc, bởi dù sao tôi cũng bắt đầu xây dựng cuộc sống từ một khoảng trống cơ mà!
Nhiều người hỏi tôi làm sao để trở thành một nhà văn. Tôi luôn trả lời rằng tôi tận dụng "khoảng trống": tôi luôn bắt đầu trước một trang giấy trống không.

Nụ hôn trên chuyến tàu





Chiếc tàu tôi đang đi ghé vào một ga nhỏ. Lúc ấy đã gần sáng và trời vẫn đầy sao. Không khí lạnh cóng ùa vào toa khi tàu dừng và mở cửa đón khách. Toa tôi có thêm hai người nũa, một người đàn ông và một cậu bé.
Cậu bé phải mất một lúc mới ngồi được vào chỗ của mìnhsau khi len qua nhiều hàng chân người lớn. Trong khi cha cậu bé lại ngồi cạnh cửa sổ, giữa những người trông ngái ngủ, khó tính và mệt mỏi sau một đêm không được ngủ đẫy giấc. Khi tàu bắt đầu vào đường hầm, cậu bé trượt khỏi chỗ và tôi cảm thấy tay cậu chống vào đầu gối tôi. Nghĩ rằng cậu bé muốn đứng dậy, tôi nâng đầu gối lên một chút. Cậu bé rướn người lên, có lẽ muốn nói gì đó với tôi. Tôi cúi xuống đểnghe nhưng bất ngờ thay, cậu bé hôn vào má tôi một cái!
Lúc đó tàu ra khỏi đường hầm. Rồi cậu bé ngồi lai vào chỗ của mình và ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ. trông cậu rất hạnh phúc. Tôi thật sự ngạc nhiên. Sao cậu bé lại hôn một người lớn không hề quen biết trên tàu nhủ? Tôi còn ngạc nhiên hơn nữa khi cứ thỉnh thoảng, cậu bé lại đứng lên, hôn vào má những người lớn ngồi cạnh cậu, từng người một.
Bối rói, chúng tôi nhìn về phía người đàn ông. Cha cậu giải thích:
- Cháu nó rất hạnh phúc vì khoẻ mạnh trở lại và được sống. Cháu đã ốm nặng rất lâu rồi!
Chuyến tàu dừng ở ga cuối. Người đàn ông và cậu bé hoà mình vào đám hành khách. Tôi vẫn còn cảm giác cái hôn của cậu bé trên má, cái hôn làm tôi hạnh phúc và cả băn khoăn nữa. Liệu có bao nhiêu người trưởng thành trao cho nhau những cái hôn để chia sẻ niềm vui được sống? Cậu bé đã không chỉ chia sẻ với tôi một cái hôn ngọt ngào mà còn cả những băn khoăn muốn nhắn gửi: đừng để bản thân mình "chết" trước khi tim ngừng đập!

Monday, October 4, 2010

Những đứa trẻ có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của cuộc sống.


Những đứa trẻ có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của cuộc sống.
Nếu bạn hỏi Sally: “Hạnh phúc trốn ở đâu?” Bạn sẽ kì vọng một câu trả lời tương tự: “Ở một nơi tuyệt đẹp, có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, có những trò chơi vui thích…”
Nhưng Sally chỉ hồn nhiên nở một nụ cười thơm như trái cherry, đương nhiên đó là nụ cười hạnh-phúc-nhất-thế-giới, cô bé đặt một ngón tay lên miệng và bảo: “Ở chỗ những chiếc răng”. Bạn sẽ thấy mình quá tham vọng. Hạnh phúc đôi khi chỉ là một nụ cười.
Nếu bạn hỏi Andrew: “Nơi nào ấm áp nhất?”. Bạn mong nhận được gì? Một tòa lâu đài rạng rỡ trong ánh nắng? Một thiên đường nhiệt đới? Hay một ốc đảo tiện nghi?
Bạn sẽ thấy mình quá xa vời, vì câu hỏi trả lời của Andrew chỉ là: “Trong vòng tay mẹ”
Nếu bạn hỏi Johan: “Ai là người giàu có nhất?”. Bạn hi vọng điều gì? Bill Gates? Roman Abramorich? Stephen Spielbirg?
Không! Chẳng ai cả. Lòng ham muốn đã ngăn cản bạn không nhận ra điều này sớm hơn, trước khi Johan chỉ tay ra cửa sổ nơi chỉ có nắng, gió và cây cối: “Là đàn bò sữa, chúng có cả cánh đồng và dòng sông”. Tiền không phải là thước đo duy nhất của sự giàu có.
Nếu bạn hỏi Thomas: “Ai là người tuyệt vời nhất?”. Bạn trông chờ lời giải đáp nào đây? Đức chúa Jesus-người thật hoàn thiện. Mẹ Terasa-vị thánh của lòng nhân ái.
Câu trả lời của Thomas ngắn gọn thôi, nhưng ý nghĩa hơn hàng vạn câu trả lời: “Là tất cả nhưng ai mà bạn yêu thương”. Bạn có nghĩ mình có thể yêu thương tất cả thế giới nay không? Rất nên như vậy, vì sống giữa những người tuyệt vời, bạn sẽ tuyệt vời hơn. Và nếu bạn hỏi cả Sally, Andrew, Thomas, Johan: “Tình yêu thương màu gì?” Hẳn là bạn muốn biết rõ đó là màu xanh, đỏ hay vàng. Màu gì đây? Xanh, đỏ, hay vàng?
Nhưng lũ trẻ chỉ đặt một bàn tay lên áo, những chiếc áo sặc sỡ chẳng chiếc nào giống chiếc nào và im lặng. Bạn sẽ thấy chúng mỉm cười. Và thật tình cờ, nơi chúng đặt tay lên chính là nơi con tim đang rung nhịp…

Nếu tôi biết rằng


***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.

***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.

***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.

***

Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “ Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.


Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn, và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.

Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương bạn, quý mến bạn đến dường nào.

Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.

Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm, và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành hiện thực.

Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào, và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.

Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi”, “Tha thứ cho mình nhé”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi”, "Mình yêu bạn"... Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.

Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!



"Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa."

Bạn có biết ngay lúc này ...


- Có ai đó rất tự hào về bạn .
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn .
- Có ai đó quan tâm đến bạn .
- Có ai đó rất nhớ bạn

- Có ai đó muốn nói chuyện với bạn .
- Có ai đó muốn ở bên bạn .
- Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn .
- Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn .
- Có ai đó muốn nắm tay bạn .
- Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc .
- Có ai đó muốn tặng quà cho bạn .


- Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn .
- Có ai đó muốn bảo vệ bạn .
- Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn .
- Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.
- Có ai đó muốn ôm bạn vào lòng
- Có ai đó đang nghĩ về bạn, mỉm cười và thầm mong bạn ở bên họ

- Có ai đó muốn khóc trên bờ vai của bạn
- Có ai đó nghĩ về bạn suốt cả đêm
- Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn .

- Có ai đó đang muốn cười với bạn

- Có ai đó cảm thấy hạnh phúc vì bạn là bạn của họ

- Có ai đó đang nghe một bản nhạc nhắc họ nhớ về bạn
- Có ai đó luôn tin tưởng ở bạn .
- Có ai đó sẽ khóc khi đọc những dòng này và nghĩ tới bạn

- Và có ai đó muốn bạn gửi trang này cho họ...


Hãy nhớ rằng, bạn quan trọng như thế nào đối với một ai đó ...





Hãy gửi những dòng này tới những người bạn của bạn để họ biết rằng,
trên thế giới này có một người luôn thầm cầu mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với họ.

Bài ca về cuộc sống


Dù người ta có nói với bạn điều gì đi nữa, hãy tin rằng cuộc sống là điều kỳ diệu và đẹp đẽ

Pautopxki

Người nào có thể làm mỗi giây phút đều tràn ngập một nội dung sâu sắc thì người đó sẽ kéo dài vô tận cuộc đời mình

I.Cuôcxơ

Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.

Xukhômlinski


Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời. Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động.

Henry Ward Beecher


Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian.

Franklin


Luôn luôn có niềm hy vọng cho người nào bình tâm suy nghĩ về cuộc sống

Katherine Logan


Bao lâu bạn vẫn còn tự tin ở bạn, thì người khác vẫn còn tin bạn

Cynda Williams

Đừng quá xem trọng điều gì. Hãy tiếp nhận mọi sự may rủi một cách nhẹ nhàng

Jepfecson


Đứng vững và không nghĩ rằng mình sẽ ngã thì sẽ chẳng bao giờ ngã

H.Andersen

Khi tất cả những cái khác đã mất đi thì tương lai vẫn còn.

Bové


Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả

Elvis Presley

Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với nhưng khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.

Mirko Gomex


Đừng đi qua thời gian mà không để lại dấu vết

Bao giờ ta cũng phải luôn luôn có một nơi nào để đến

Trí tuệ của con người trưởng thành trong tĩnh lặng, còn tính cách trưởng thành trong bão táp

W.Gơt


Hãy sống tốt đẹp đi và nhớ rằng, mỗi ngày có một đời sống riêng cho nó thôi

Seneca

Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.

Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến
nơi nào mà bạn thích, hãy làm những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời.

Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.