Thursday, September 16, 2010

Câu chuyện con lừa


Một ngày nọ, con lừa của một ông chủ trang trại sảy chân rơi xuống một cái giếng. Lừa kêu la tội nghiệp hàng giờ liền. Người chủ trang trại cố nghĩ xem nên làm gì. Cuối cùng ông quyết định: con lừa đã già, dù sao thì cái giếng cũng cần được lấp lại và không ích lợi gì trong việc cứu con lừa lên cả. Ông nhờ vài người hàng xóm sang giúp mình. Họ xúc đất và đổ vào giếng. Ngay từ đầu, lừa đã hiểu chuyện gì đang xảy ra và nó kêu la thảm thiết. Nhưng sau đó lừa trở nên im lặng. Sau một vài xẻng đất, ông chủ trang trại nhìn xuống giếng và vô cùng sửng sốt. Mỗi khi bị một xẻng đất đổ lên lưng, lừa lắc mình cho đất rơi xuống và bước chân lên trên. Cứ như vậy, đất đổ xuống, lừa lại bước lên cao hơn. Chỉ một lúc sau mọi người nhìn thấy chú lừa xuất hiện trên miệng giếng và lóc cóc chạy ra ngoài.

Cuộc sống sẽ đổ rất nhiều thứ khó chịu lên người bạn. Hãy xem mỗi vấn đề bạn gặp phải là một hòn đá để bạn bước lên cao hơn. Chúng ta có thể thoát khỏi cái giếng sâu nhất chỉ đơn giản bằng cách đừng bao giờ đầu hàn

Chuyện Trời Mưa


Khi đi ngoài đường, gặp trời mưa chúng ta sẽ làm gì để không bị ướt? Có người sẽ tìm nơi ẩn náu, có người sẽ mặc áo mưa v.v... Nhưng suốt cuộc đời bạn, có bao giờ bạn bị mưa làm ướt sũng chưa? Có bao giờ bạn dầm mưa chưa?

Câu trả lời chắc chắn là có, đúng không các bạn? Và thưa các bạn, nỗi buồn trong lòng chúng ta cũng như thế. Dù bạn là ai, là người cao sang quyền thế hay tài giỏi xuất chúng thì trong cuộc đời bạn, bạn vẫn không thể tránh khỏi được nỗi buồn. Như vậy thì nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, bạn cũng đừng quá u sầu và than trách cuộc đời mà hãy can đảm đối diện nó, lúc đó bạn sẽ bản lĩnh hơn, sáng suốt hơn và vượt qua những nỗi buồn, những khó khăn dễ dàng hơn.

Cũng như khi bị mắc mưa, nếu bạn không thể tìm được cách cho mình đừng bị ướt, có phải là bạn đành chấp nhận dầm mưa về nhà không? Khi ấy có phải bạn có thấy sự bực bội khi bị ướt sũng không còn nữa hay không? Đúng như thế, vì lúc ấy bạn đã tìm cách giải quyết được vấn đề của mình rồi.

Cuộc sống có rất nhiều điều chờ đón bạn, có niềm vui thì sẽ có nỗi buồn, đó là quy luật và cũng là sự thi vị của cuộc sống. Hãy mạnh mẽ và yêu đời lên, bạn nhé?

Chúc bạn

- Bạn sẽ thất bại nếu chỉ biết đánh giá ai đó qua vẻ bề ngoài, qua lời nói của họ. Sẽ thất bại nếu bạn lấy những sai lầm của ngày hôm nay, để bỏ đi những thành công của ngày hôm qua và làm lu mờ đi những giá trị tốt đẹp sẽ đến vào ngày mai. Bạn sẽ thất bại nếu không tin vào chính bản thân mình.

Mong bạn thao thức đêm dài để quý ánh nắng ban mai

Mong bạn gặp cơn mưa để quý những ngày nắng đẹp

Mong bạn bận rộn để trân trọng những giây phút thảnh thơi

Mong bạn có lúc thật buồn để cảm nhận giá trị của niềm vui

Mong bạn nếm trải nỗi đau để biết chia sẽ với những người đồng cảnh

Mong bạn đôi lần vấp ngã để trải nghiệm thấy mình lớn khôn

Mong bạn có lần mất mát để biết ơn nhưng gì mình đang có

Mong bạn khóc được để xóa nhòa tổn thương mang theo thời gian

Mong bạn giữ được kí ức tình yêu qua bão tố cuộc đời

Mong bạn sống thật lòng ngày gặp mặt để thanh thản khi nói lời chia tay

Chúng ta cần một người bạn




- Tình bạn đến rồi tình bạn đi. Ai đó bước vào cuộc đời cũng chỉ vì một lý do nào đó, trong một lúc nào đó và có thể là trong suốt cuộc đời bạn. Và khi bạn nhận ra được điều này, bạn sẽ biết mình nên làm gì…


Khi bạn khóc, tôi sẽ ở bên bạn...

Khi một người đến với bạn vì một lý do nào đó, điều này có nghĩa là bạn đang có một cuộc gỡ như mong muốn. Họ đến để giúp bạn vượt qua những khó khăn, để trao cho bạn sự chở che và ủng hộ bạn; để giúp bạn một cách thật tự nhiên, hòan tòan tho cảm xúc và rất cao thượng.

Họ chính là món quà mà Thượng Đế đã tặng ban cho bạn. Họ có mặt bên bạn bởi vì một lý do duy nhất: bạn cần có họ. Một lúc nào đó, họ sẽ không còn sống nữa. Cũng có thể họ sẽ không còn ở bên bạn khi bạn cần. Đôi lúc, họ cũng không cần thể hiện điều gì, họ buộc bạn phải biết tự mình đứng dậy.

Chúng ta phải hiểu rằng, những gì mà chúng ta cần đã được trao cho, những khát khao của chúng ta cũng đã được đáp ứng. Lời nguyện cầu mà bạn gửi đi đã được trả lời. Đã đến lúc tự mình chuyển động về phía trước, chứ đừng đứng yên một chỗ.

Và khi cuộc đời bạn có ai đó bước vào trong một khoảng thời gian nhất định, đó là vì bạn cần phải biết sẻ chia, lớn lên và biết học hỏi. Họ bạn đến cho bạn những kinh nghiệm để xoa dịu những rắc rối hoặc đơn giản là khiến bạn có thể nở nụ cười. Họ sẽ dạy cho bạn những điều mà bạn chưa bao giờ được học, hoặc giúp bạn thực hiện những điều mà bạn chưa bao giờ làm. Họ sẽ mang đến cho bạn những khỏanh khắc thật vui nhộn.

Hãy tin đi! Đó là sự thật! Nhưng tất cả chỉ trong một lúc nào đó mà thôi!

Những tình bạn dài lâu sẽ xuất hiện để dạy cho bạn những bài học mà cho đến suốt đời, bạn cũng sẽ không thể nào quên được: bạn phải tự mình xây dựng tất cả mọi thứ để có được một nền tảng vững chắc. Những bài học này thực sự không dễ dàng chút nào. Điều bạn cần làm là ghi nhớ bài học đó, yêu thương mọi người xung quanh, và đem những điều bạn đã học được vào trong các mối quan hệ và những nơi mà bạn đến.

Đừng bỏ phí thời gian và hãy biết tỏ ra đau buồn khi bạn phải kết thúc một tình bạn hay khi bạn mất đi một người bạn.

Dù vậy, hãy quan tâm xem tại sao có những người lại bước vào trong cuộc đời bạn. Hãy đánh giá xem bạn đã nhận được gì từ tình bạn và những kinh nghiệm mà bạn nhận được từ đó.

Cuộc sống của bạn sẽ trở nên giàu có hơn. Và bấy nhiêu là đủ.

Người ta nói rằng tình yêu là mù quáng nhưng tình bạn thì luôn sáng suốt. Hãy tự hào về những người bạn mà bạn đã từng có và cả những người bạn mà bạn đang có. Bạn bè như những bông hoa, những bông hoa xinh đẹp. Bạn bè là những bông hoa trong khu vườn cuộc đời bạn.

24 things to remember

Wednesday, September 8, 2010

Những quy luật cuộc sống

Cuộc sống luôn có những quy luật. Nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi ý nghĩa những quy luật đó là gì? Nếu để ý, bạn sẽ khám phá ra rất nhiều điều thú vị.


Nguyên lý bông tuyết:


Một bông tuyết nhỏ nếu để riêng thì sẽ mãi chỉ là bông tuyết nhỏ, và nó sẽ bị tan chảy nhanh chóng. Nhưng nếu chúng ta gom nó lại và cho lăn thì dần dần nó sẽ trở thành quả bóng tuyết cực lớn. Lúc đó chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ như nặn người tuyết, làm bóng tuyết… Cuộc sống của chúng ta cũng vậy. Nếu cứ nằm im không hòa nhập vào cộng đồng thì chúng ta cũng giống như bông tuyết kia tan ra nhanh chóng và không còn ý nghĩa tồn tại. Khi biết gắn kết, chúng ta sẽ lớn lên. Mặc dù trong quá trình lăn, chúng ta có thể bị đau do va đập nhưng quá trình đó với những khó khăn sẽ làm chúng ta trưởng thành và lớn lên. Nếu ta không chuyển động, cuộc sống vẫn tiếp tục chuyển động và chúng ta sẽ bị bỏ lại phía sau.



Nguyên lý đồng hồ:


Trong tác phẩm “Nếu chuyện đó là có thật” (tác giả Mark Levi) nguyên lý chiếc đồng hồ đã được tác giả gửi gắm qua lời tâm sự của nhân vật nữ chính khi sắp phải rời xa thế giới. “Hãy tưởng tượng bạn tham gia một trò chơi và trúng thưởng. Một ngày, ngân hàng cho bạn 86.400 USD và điều kiện là bạn phải tiêu hết số tiền đó trong vòng một ngày. Nếu để sang ngày thứ hai toàn bộ số tiền đó sẽ bị lấy đi. Vì vậy hãy cố dùng những đồng tiền của mình để đầu tư có lãi. Ngân hàng đó chính là thời gian. 86.400 USD chính là số giây mà bạn được thời gian cho mỗi ngày. Ai cũng có 86.400 giây nhưng quan trọng là ai sẽ dùng nó tốt hơn để khi hết ngày bạn biết rằng mình không phải là tay trắng”. Vì vậy ngay từ bây giờ mỗi khi thức dậy bạn hãy tự hỏi hôm nay mình sẽ đầu tư thời gian làm gì? Hãy vạch ra những thứ cần làm và cuối ngày tổng kết lại xem bạn đã làm được những gì và bạn là nhà đầu tư tài ba hay thua lỗ.


Nguyên lý chiếc bút chì:


Nguyên tắc của chiếc bút chì là khi viết sai chúng ta hoàn toàn có thể xóa bỏ. Cuộc đời cũng vậy. Nếu bạn làm sai hãy đừng ngại ngần làm lại. Cho dù chỗ giấy bạn tẩy không được như cũ nhưng quan trọng là bạn đã viết trên đó những dòng chữ đúng



Nguyên lý Boomerang:


Bạn có để ý đến vũ khí của người thổ dân da đỏ chưa? Nó có hình cái liềm. Khi quăng đi thì nó sẽ quay trở lại, tên của nó là Boomerang. Bạn biết không cuộc đời cũng có những quy luật tương tự như thế. Khi bạn cho thì cũng có nghĩa là bạn đang nhận, bởi yêu thương cho đi là yêu thương lại về.



Trẻ em: Đôi khi chúng ta tự hỏi trẻ em có phải là món quà vô giá mà thượng đế ban cho chúng ta không? Và ý nghĩa của món quà vô giá đó là gì? Một đạo diễn lừng danh của Hollywood đã nói, “Tôi thích làm phim cho trẻ em vì khi trẻ em làm sai, câu chuyện kết thúc thì ta hiểu rằng mọi thứ vẫn có thể làm lại từ đầu”. Trẻ em luôn nói, “mai này con lớn con sẽ… con sẽ…” nghĩa là trẻ em luôn sống với tương lai. Người trẻ sống với hiện tại khi luôn phải lo lắng cho cuộc sống mưu sinh khó khăn. Còn người già thì lại sống với quá khứ “trước đây tôi thế này… thế này”, “Giá mà trước kia tôi thế này… thì…” Thế giới có trẻ em để người trẻ vui sống với hiện tại, người già nhìn thấy quá khứ và thế giới có tương lai.

Bạn thấy đấy, có những nguyên lý thật đơn giản nhưng đôi khi chúng ta lại không nhìn thấy hoặc không bao giờ nghĩ đến. Nó đơn giản như sự tồn tại của chính bản thân bạn. Bạn tồn tại vì bạn là niềm vui, là hạnh phúc của những người yêu thương bạn.

10 Câu nói bất hủ của Bill Gate


Trước khi về hưu vào tháng 7/2008, Bill Gates đã đưa ra 10 lời khuyên dành cho các bạn thanh niên trên con đường lập nghiệp. Biết đâu nhờ học hỏi những lời khuyên bổ ích này, một ngày nào đó bạn sẽ trở thành một Bill Gates thứ hai?

1. “Cuộc sống vốn không công bằng - Hãy tập quen dần với điều đó.”
-> Thế giới không bao giờ công bằng. Bạn biết điều này chứ? Bạn không bao giờ có thể thay đổi cả thế giới. Sự bất công luôn tồn tại trong xã hội hiện tại, vì thế hãy cố gắng thích nghi.

2. “Không ai quan tâm đến lòng tự trọng của bạn đâu. Mọi người chỉ trông đợi bạn đạt được điều gì đó trước khi bạn cảm thấy hài lòng về bản thân.”
-> Lòng tự trọng thái quá có thể sẽ gây khó khăn cho công việc của bạn. Đừng quá đề cao lòng tự trọng của mình vì điều người ta quan tâm là bạn đạt được gì, chứ không phải là lòng tự trọng.

3. “Bạn sẽ không thể kiếm được 40.000 USD/năm ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Bạn cũng không là một ông sếp lớn có điện thoại gắn trên ô tô cho đến khi bạn kiếm được hai thứ đó.”
-> Thường thường, bạn không thể giàu có nếu chỉ vừa mới tốt nghiệp trung học. Tuy nhiên, để trở thành một nhà quản lý cấp cao, bạn cần có cả hai: bằng tốt nghiệp trung học và tiền bạc.

4. “Nếu bạn nghĩ rằng giáo viên của mình thật hắc ám thì hãy đợi đến khi bạn làm việc dưới trướng một ông chủ. Rồi bạn sẽ thấy với ông ta thì không có khái niệm nhiệm kỳ nắm quyền.”
-> Đừng than vãn rằng sếp của bạn khó tính quá. Khi ngồi trên ghế nhà trường, lúc gặp khó khăn trong học tập thì có giáo viên giúp đỡ bạn. Tuy nhiên, nếu lúc đó bạn lại cảm thấy mọi khó khăn bạn gặp phải đều do những yêu cầu quá nghiêm khắc từ phía giáo viên, thì bạn đừng nên đi làm. Đơn giản là vì nếu không có những yêu cầu nghiêm khắc từ phía công ty, thì chắc chắn bạn sẽ không làm gì và nhanh chóng thất nghiệp. Và lúc này cũng sẽ không có ai giúp đỡ bạn cả.

5. “Nếu như bạn làm rối tung mọi chuyện lên thì đó không phải lỗi của bố mẹ bạn, thế nên đừng có mà ta thán về lỗi lầm của bạn, hãy rút kinh nghiệm từ chúng.”
-> Đừng quy thất bại của bạn cho định mệnh. Tất cả những gì bạn cần hiện giờ là giữ bình tĩnh và bắt đầu lại từ đầu.

6. “Trước khi bạn ra đời, bố mẹ của bạn đã chẳng "đáng chán" như bây giờ. Bố mẹ đã trả những hoá đơn của bạn, giặt giũ quần áo bạn sạch sẽ và lắng nghe bạn kể xem bạn sành điệu như thế nào. Vì vậy trước khi cằn nhằn bố mẹ điều gì thì hãy dọn dẹp buồng ngủ của bạn cho ngăn nắp đi đã.”
-> Bạn nên thể hiện lòng biết ơn của mình với bố mẹ vì đã dành phần lớn cuộc đời nuôi bạn khôn lớn. Sự “cổ lổ sĩ” của bố mẹ bạn ngày nay là cái giá họ phải trả cho sự lớn khôn của bạn.

7. “Ở trường học có thể không có người thắng kẻ thua nhưng ở trường đời thì không phải vậy. Ở một số trường học người ta còn hủy bỏ những điểm rớt và cho bạn cơ hội để bạn giành điểm cao. Trong cuộc sống thực không bao giờ có chuyện như thế đâu.”
-> Hãy tự nhủ rằng bạn luôn có thể trở thành người đứng đầu, như vậy bạn sẽ có nhiều động lực hơn để phấn đấu cho sự nghiệp của mình.

8. “Cuộc sống không được chia thành những học kỳ. Bạn cũng chẳng có mùa hè để nghỉ ngơi và rất ít ông chủ nào quan tâm và giúp bạn tìm ra cơ hội này. Hãy tự làm điều mình muốn trong thời gian nhàn rỗi của bạn.”
-> Đừng luôn ngóng chờ các ngày nghỉ lễ, nếu không bạn sẽ bị tụt hậu so với đồng nghiệp của mình. Sự tụt hậu này đồng nghĩa với sự đào thải và thất nghiệp.

9. “Truyền hình không phải là cuộc sống thực. Trong cuộc sống, người ta phải biết rời khỏi quán cà phê giải trí để đi làm việc.”
-> Ai cũng thích xem phim truyền hình. Tuy nhiên, bạn không nên xem quá nhiều vì đó không phải là cuộc sống của bạn và tư tưởng của bạn sẽ bị chúng ảnh hưởng. Cuộc sống của bạn nên do bạn quyết định.

10. “Hãy hòa nhã với những kẻ dở hơi. Ai biết được ngày sau và khi đó bạn có thể phải làm việc cho một kẻ như vậy.”
-> Bạn nên hòa nhã với mọi người. Trong cuộc sống luôn xảy ra những điều bạn không muốn chút nào. Hãy cởi mở với sếp và đừng nói xấu sau lưng họ vì nó sẽ chẳng giúp ích gì cho bạn đâu.

Sắc màu cuộc sống







Cách đây 7 năm, bạn luôn nói với mình rằng cuộc sống không chỉ có màu hồng như mình đang nghĩ, Bạn cho rằng mỗi giai đoạn cuộc sống sẽ có những sắc màu đi ngang qua. Lúc đó, mình đã cãi lại rằng sắc màu cuộc sống tuỳ thuộc vào chính bản thân mỗi người chứ không ai khác cả. Nếu chúng ta cho nó là màu hồng thì nó sẽ trở thành màu hồng, nếu cho nó là màu xám thì nó sẽ trở thành màu xám. Thế rồi, mình ra trường và đi làm cho đến giờ là 2 năm. Dường như mọi màu sắc mình đã gần nếm đủ. Bạn nói đúng! Sắc màu cuộc sống không hoàn toàn là màu hồng.

Đôi khi mình cố gắng xoay chuyển tình thế, cố gắng biến cái xám xịt của cuộc sống và công việc sang màu hồng. Nhưng tất cả đều vô vọng và càng ngày nó càng trở thành màu đen. Tình yêu cũng vậy, đôi khi mình muốn nó là màu hồng mãi, nhưng không bao giờ được như vậy

Tuy nhiên mình lại nghiệm ra một điều rằng, mỗi sắc màu cuộc sống đi ra cuộc đời mình đều có ý nghĩa riêng của nó. Và mỗi ý nghĩa là bước ngoặt mới trong cuộc đời khiến người ta trưởng thành hơn. Trong công việc, nếu không có những màu đen xám xịt thì chúng ta sẽ không trưởng thành hơn. Tình yêu cũng vậy, nếu không có những màu xanh, vàng, đỏ, trắng….đi ngang qua thì tình yêu đó cứ mải tẻ nhạt.

Thế nên mỗi sắc màu đều có hai mặt tốt và xấu. Do vậy, không nên biến chuyển màu này thành màu kia mà hãy đối mặt với những sắc màu trong từng giai đoạn cuộc đời để cuộc sống trở nên thi vị hơn.

Ngôi sao băng




Các bạn có bao giờ nhìn lên bầu trời và ngồi ngắm sao? Thỉnh thoảng trong hàng vạn vì sao kia, lại xuất hiện một ngôi sao băng. Người ta nói, khi thấy ngôi sao băng thì hãy ước thật nhanh để điều ước trở thành hiện thực. Người ta xem ngôi sao đó là niềm vui của họ, là một niềm tin để người ta dựa vào đó mà bám víu lấy một mơ ước chưa thành hiện thực. Nhưng có ai đã từng nghĩ cho số phận của ngôi sao băng đó, nó đến cũng đột ngột soi sáng cho bao ngôi sao khác, đem đến cho mọi người những niềm tin về mơ ước, rồi nó lụi tàn trong lặng lẽ, cô đơn.

Cuộc sống cũng vậy, xung quanh bạn là những ngôi sao đang chiếu sáng nhưng cũng có một người là ngôi sao băng đó, bạn nên biết quí trọng những người như vậy vì họ đã cho bạn rất nhiều mà bạn ko biết đến. Đừng để họ đi xa và lụi tàn như những ngôi sao băng trên trời.

Hãy trân trọng và quí giá những giây phút bạn được tận hưởng, hãy ước mơ khi bạn có thể. Có thể những ngôi sao băng sẽ vụt đi mất, nhưng dư âm của nó để lại cũng khắc sâu trong lòng mỗi chúng ta.

Cuộc sống của tôi đã từng gặp một ngôi sao băng như vậy, tuy tôi không thể giữ ngôi sao ấy lại nhưng dù sao tôi cũng rất cảm ơn thượng đế đã cho tôi một cơ hội để gặp và mơ ước cùng sao băng, cho tôi một lần được sống một cách bay bổng, thoải mái và là chính mình. Tuy ngôi sao đã vụt mất, nhưng tôi rất nhớ và thầm cảm ơn nhiều...

Ngôi sao băng không chỉ để mơ ước, mà còn để chúng ta trân trọng bởi vì nó đã hy sinh rất nhiều và đem lại niềm vui cho người khác. Chúc cho mọi người trong đời sẽ có dịp gặp được một ngôi sao băng, một ngôi sao đem lại hạnh phúc cho các bạn.

Sông và Núi


Ngày xưa ở 1 khu rừng nọ có 1 ngọn núi và 1 con sông nhỏ yêu nhau, cuộc sống của chúng cứ êm đềm trôi qua cho tới 1 ngày kia... mây đen không biết từ đâu bay đến ... rồi cả khu rừng ngập trong những cơn mưa tưởng chừng như không dứt. Núi vững chắc là vậy mà giờ đây run rẩy cố gắng giữ lấy từng hòn đá, viên sỏi khỏi những hạt mưa độc ác vồ lấy trực vứt xuống lòng sông.

Mưa vẫn cứ rơi... con sông nhỏ thấy lòng ngày càng nặng nề, mệt mỏi, dẫu cố gắng thế nào nó cũng không thể ngăn được dòng nước ngày càng ngầu đục, những con sóng hung dữ thôi không xô vào sườn núi yêu thương... Núi ngày một hao mòn, lòng sông ngày càng trĩu nặng... một ngày... mang theo nỗi đau phải rời xa ngọn núi - sông lặng lẽ ra đi ...



Rời khỏi khu rừng, sông hướng về phía Đông - nơi sáng sáng mặt trời xuất hiện. Nó cắm đầu chẩy miết mong sao thoát được nỗi đau, nỗi nhớ trong lòng. Nó chảy mãi ... chảy mãi ...

Thời gian trôi qua, một ngày mỏi mệt, nó dừng lại và bất chợt nhìn lại phía sau. Nó kinh hãi nhận ra những nơi nó đi qua, cảnh vật thật hoang tàn,những cành cây ngọn cỏ yếu ớt van xin , những con người đau khổ vì mất nhà cửa , mất người thân nguyền rủa nó đã tạo ra lũ lụt...Để chạy trốn nỗi đau, nó đã vô tình gây ra biết bao nhiêu nỗi đau khác.

Nó lại lao đi, tránh xa, những cánh đồng, những nhà cửa ruộng vườn... nó khiếp sợ khi thoáng thấy bóng con người... con đường của nó ngày càng tối và hoang vắng...

Sông cứ chảy mãi như thế cho đến 1 ngày, nó buộc phải dừng lại bởi 1 con lạch nhỏ chắn ngang đường. Con lạch hỏi nó:

- Sông đi đâu mà vội vã thế?

-Tôi đang chạy trốn nỗi đau và sự hối hận

- Tại sao lại phải chạy trốn trong khi anh có thể vứt bỏ nó ?

- Làm gì có nơi nào đủ lớn để có thể chứa nổi nỗi đau trong lòng tôi được

Nói đoạn sông kể cho con lạch nghe câu chuyện của mình...

- Tôi biết có một chỗ đấy , nếu tin anh hãy đi theo tôi

Sông vốn không tin lời con lạch nhưng cũng ko thể cuốn phăng nó để tiếp tục đi nên đành nghe lời, nó hoà mình vào con lạch nhỏ, bất chợt... MẶN CHÁT! Sông lùi lại...

- Cái gì thế?

- Biển đấy, đây là nơi chứa mọi nỗi đau trên đời, anh cứ trút hết những nỗi đau của mình vào đó đi, nó chẳng thấm gì đâu vì biển rộng lắm....

Chưa thử sao biết

Ông Walt Disney từng kể với bạn bè ông về một cậu bé muốn tham gia đoàn xiếc thú. Một đoàn xiếc tới thị trấn kia biểu diễn, chỉ huy dàn nhạc cần một người thổi kèn trombon, và thế là cậu bé đó đã đăng ký.
Đoàn xiếc còn chưa biểu diễn qua hết hai khu phố thì tiến kèn đáng sợ của cậu đã khiến một bà lão ngất đi, một con ngựa hoảng loạn bỏ chạy.
Chỉ huy đội nhạc hỏi cậu: "Sao cháu không nói với chú là cháu không biết thổi trombon".
Cậu trả lời: "Sao cháu biết được cơ chứ? Cháu chưa từng thử bao giờ mà!".

Một Cách Trả Thù?

Có hai người thổ dân rất thù ghét nhau. Một ngày kia, một trong hai người gặp cô gái nhỏ của kẻ thù mình trong rừng. Hắn đã bắt lấy cô gái và lấy dao chặt đứt hai ngón tay của cô bé. Cô bé vừa chạy về vừa khóc lóc đau đớn, còn tên hung thủ thì vừa đi vừa đắc trí hô lớn: "Ta đã trả thù được rồi".

Mười mấy năm sau, cô bé đáng thương ấy đã lớn lên rồi có gia đình. Một hôm, có một người ăn xin đến gõ cửa nhà cô. Cô nhận ra tức khắc người hành khất chính là kẻ đã chặt tay cô cách đây mười mấy năm. Không một chút oán hờn, không một lời trả đũa, cô vội vàng vào nhà và mang thức ăn ra hầu hạ cho kẻ đã từng hành hạ mình. Khi người hành khất đã ăn no rồi, người đàn bà liền đưa bàn tay cụt mất hai ngón cho ông ta xem và nói: "Tôi cũng đã trả được thù rồi".

Lấy ân trả oán

Hãy học cách tha thứ

Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.
Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.
Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng.

Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.

Khi ai đó làm chúng ta tổn thương

Khi trận hỏa hoạn Hayman ở Colorado bắt đầu suy yếu, những người như chúng tôi, sống ở quanh vùng vành đai, thỉnh thoảng tự cho phép mình có những tia hy vọng mong manh rằng mọi chuyện rồi sẽ sớm trở lại bình thường.

Không, những khu rừng sẽ không thể được phục hồi trong nhiều năm nữa. Những ngôi nhà bị cháy cũng sẽ không sớm được xây dựng lại. Và những gia đình bị di dời bắt buộc sẽ không tìm thấy bất kỳ điều gì giống với bình thường, sau nhiều tháng nữa.

Bản thân trận hỏa hoạn vẫn sẽ âm ỉ, chúng tôi nghe nói như thế, cho đến khi có tuyết rơi vào mùa Thu.

Nhưng, khi những bông hoa nghệ tây vươn lên từ nền đất đóng băng, cho thấy mùa Xuân đến, thì bầu trời xanh sáng ló sau những làn khói mù mịt giờ đây như tuyên bố rằng những điều tệ nhất có thể đã qua.

Trận hỏa hoạn, theo chúng tôi được biết, bị gây ra bởi một kỹ thuật viên của rừng. Có thể cô ấy không bao giờ có ý định đốt cháy gần 140.000 mẫu rừng tự nhiên đẹp đẽ ở Rặng Núi Đá, nhưng cũng sẽ phải mất hàng tháng trước khi tòa án quyết định rằng thảm họa này có đơn thuần chỉ là tai nạn hay không.

Rất nhiều ngôi nhà đã bị phá hủy. Có những người lính cứu hỏa đã mất đi mạng sống, không phải do ngọn lửa, mà do một tai nạn ô tô khi họ vội vã đến hiện trường để cứu hộ.

Chi phí để chống lại ngọn lửa và số tài sản bị thiệt hại sẽ lên đến hàng trăm triệu đôla. Tuy nhiên, chưa kể đến kết quả về mặt luật pháp, thì từ người dân đến tòa án, ý kiến phản ứng với cô kỹ thuật viên kia đều chia thành hai phái.

Một số muốn cô ấy phải chịu hình phạt cao nhất hiện có, những người khác lại kêu gọi mọi người cố gắng thấu hiểu và thông cảm cho cô ấy.

Nó cũng giống như câu hỏi là chúng ta phản ứng thế nào khi những người khác làm chúng ta tổn thương? Câu hỏi này là hoàn toàn hợp lý, bởi vì tất cả chúng ta, ai cũng có những khi bị tổn thương bởi hành động của người khác.

Những hành động đó có thể là chủ tâm hay vô tình, có thể là ác ý hay đơn giản là thiếu suy nghĩ. Chúng ta sẽ làm gì?

Từ đó, tôi đã tự hỏi mình câu này: "Tôi sẽ làm gì nếu cô ấy là con gái tôi? Nếu cô ấy là vợ tôi hoặc em gái tôi?". Tôi tin rằng câu trả lời cho câu hỏi đó chính là câu trả lời mà chúng ta đang tìm kiếm.

Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ muốn có một phán quyết tốt, chính đáng, có lương tâm, chứ không phải là cơn thịnh nộ mù quáng, để dẫn đến quyết định cuối cùng.

Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ muốn cô ấy có được càng nhiều sự giúp đỡ càng tốt, với bất kỳ vấn đề nào có thể đã khiến cô ấy mắc phải một lựa chọn sai lầm có tính phá hủy nghiêm trọng đến vậy.

Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ muốn cô ấy biết rằng luôn có các hậu quả cho mọi hành động của cô ấy, và mặc dù tôi có thể muốn che chở cho cô ấy khỏi những hậu quả đó, nhưng tôi cũng biết rằng làm như thế sẽ không phải là có ích nhất cho cô ấy.

Nếu cô ấy là con gái tôi, tôi sẽ vẫn muốn cô ấy có được một cơ hội nữa trong cuộc sống. Tôi sẽ muốn cô ấy có thể lại được chấp nhận bởi cộng đồng, và được hàn gắn - khi mà khu rừng, rồi đến lúc nào đó, tự bản thân nó cũng "hàn gắn".

Và tôi cũng muốn cô ấy biết rằng, qua thử thách đau đớn này, cô ấy vẫn sẽ luôn luôn là con gái tôi.

Khi những người khác làm bạn tổn thương, hãy nghĩ đến việc bạn sẽ phản ứng thế nào nếu đó chính là người thân của bạn.

Đó có thể không phải là cách dễ nhất để bạn thực hiện, nhưng là cách thực tế nhất bạn có thể làm để dễ dàng tha thứ, dễ dàng cảm thấy bình yên trở lại nhất cho chính mình.

Mình biết cậu sẽ tới

Trong Thế chiến thứ nhất, nỗi kinh hoàng đã bóp nghẹt trái tim người lính khi anh chứng kiến cảnh người đồng đội chí thiết của mình ngã xuống trong trận đánh. Lúc đó, anh đang nằm trong chiến hào và những viên đạn vẫn bay lướt qua đầu. Anh hỏi viên trung úy liệu rằng anh có thể ra khu vực phi quân sự giữa những chiến hào để mang bạn anh về không?

- Anh có thể đi- viên trung úy nói, nhưng tôi nghĩ rằng không đáng phải làm như thế. Bạn anh có lẽ đã chết, còn anh thì phí phạm mạng sống của mình.

Những lời nói ấy không gây tác động gì với người lính và anh bắt đầu bò đi.

Thật kỳ diệu, anh đã đến được chỗ người bạn, vác anh ta lên vai và quay về chiến hào. Khi hai người cùng ngã lăn xuống đáy hào, người chỉ huy xem xét cho anh lính bị thương rồi dịu dàng nhìn sang người bạn: "Tôi đã nói là không đáng rồi mà. Bạn anh đã chết, còn anh thì bị thương nặng".

- Mặc dù vậy, tôi vẫn thấy rất xứng đáng, thưa ông- người lính nói.

- Anh nói "đáng" nghĩa là sao?- trung úy hỏi- bây giờ bạn anh chết rồi mà.

Người lính lặng lẽ trả lời:

- Đúng thế, thưa ông. Nhưng đó vẫn là một chuyện đáng làm vì khi tôi đến bên cạnh bạn tôi, anh ấy vẫn còn sống. Anh ấy nói với tôi: "Jim, mình biết là cậu sẽ tới". Đối với tôi, như thế đã là quá đủ rồi.

Đừng ra lệnh - Bí quyết sự thành công

Trong ba năm làm việc chung một phòng với nhà kinh tế học trứ Danh Owem D. Young, người đã lập ra kế hoạch Young, nói rằng không hề Nghe thấy ông ra lệnh cho ai hết.
Ông Young chỉ bảo, đề nghị, tuyệt nhiên Không truyền lệnh. Chẳng hạn, không khi nào ông nói: Làm cái này, Làm cái kia...Đừng làm cái này hay cái kia. Không, ông nói: "Thầy có Thể nghiên cứu việc này được..". Thầy cho rằng như vậy nên không? . Sau khi đọc cho người ta đánh máy một bức thư, ông thường hỏi các Người giúp việc: Như vậy được không?. Khi người giúp việc trình ông Bản thảo một bức thư để xin ông sửa cho, ông chỉ bảo. Có lẽ nên sửa Lại câu này như vầy....

Luôn luôn ông để cho các người giúp việc có sáng kiến, không bao giờ ông tỏ Vẻ bắt buộc họ làm việc này việc họ theo ý ông, mà ông để họ hành Động theo ý họ. Nếu họ lầm lẫn thì là một cơ hội cho họ tự cải.

Một cách đối đãi như vậy làm cho người ta vui lòng tự sửa mình, lại Không làm thương tồn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy Sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác Với mình, không phản đối mình.


Vậy Quy tắc bốn để sửa lỗi người mà không làm cho họ phật ý, giận dữ là: Đừng ra lệnh. Dùng cách đặt câu hỏi để khuyên bảo người ta.

Tuesday, September 7, 2010

Hãy dừng lại và suy nghĩ một phút, và ước....


Tôi ước : Con người ta đừng cấu xé nhau nữa

Nhìn người ta cấu xé nhau để có đc thứ mình muốn bằng mọi giá, tôi cảm thấy ngột ngạc quá, khó thở quá. Đôi lúc tôi tự nghĩ sao người ta ko sống thật giản dị nhĩ? Sao người ta ko bằng lòng vs những gì mình có? Sao người ta cứ phải tham lam như vậy? Cái gì không phải là của mình thì sẽ mãi mãi ko phải là của mình, giành giật nhau để làm gì? Đc gì? Và mất j?. Chắc là đc vui vẻ, hạnh phúc trong phút chốc để rồi đau khổ, ray rứt và hối hận mà có lẽ suốt cuộc đời họ chẳng bao giờ quên đc.

Tôi ước: Con người ta đừng lừa dối lẫn nhau

Lời nói dối đôi lúc có hiệu quả rất tốt, nhưng đôi lúc nó lại gây ra hậu quả cực kì nghiêm trọng.
Trong xã hội, người ta lừa dối nhau để đạt đc cái mình có, người ta trước mặt thì vui vẻ, đạo đức, còn sau lưng thì đâm chém lẫn nhau.
Trong chuyện tình cảm có đôi lúc người ta trao cho nhau tình cảm thật sự nhưng lại có đôi lúc người ta trao cho nhau sự lừa lộc, để rồi đem lại cho nhau sự đau khổ. Lừa dối! Thật đáng khinh cho những ai đang lừa dối ng yêu mình, họ thật tàn nhẫn, họ ko biết đc người đó yêu họ đến nhường nào sao? Sao họ lại tạo ra những giọt nước mắt, những nồi phiền muộn trên gương mặt của ng yêu mình như thế? Sao họ có thể tạo nên những vết thương sâu như thế trong tim ng yêu mình như thế? Có đáng hay ko? Để rồi sau này, khi ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng còn ai bên mình, sẽ trống trãi và cô đơn lắm đây.

Tôi ước: Con người ta đừng mãi tham lam như thế

Ai cũng có lòng tham, nhưng ít hay nhìu là còn tùy thuộc vào lòng hảo tâm của từng người.
Nhưng hầu như, người ta đã tham lam đc 1 lần thì lại muốn tham lam lần thứ 2,3 rồi 4......rồi ko dừng lại đc.
Tham lam để đc j? Tiền ư? Danh vọng ư? Quyền lực ư? Những thứ đó chỉ là hư ảo mà thôi. Có đc những thứ đó bằng lòng tham không đáy thì cũng có lúc nó sẽ ko cánh mà bay.
Tham lam để làm j? Mà khi có đc tất cả thì ta lại cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo và khi giơ 2 bàn tay ra, ta sẽ có cảm giác ta chẳng có đc gì cả. Rồi ta lại trắng tay mà thôi.

Tôi ước: Con người ta hãy khoan dung 1 chút

Không ai là hoàn hảo 100% cả, đôi khi trên đường đời ng ta có những lúc vấp ngã, người ta vẫn cố gắng gượng dậy, đứng lên và đi tiếp con đường của mình. Nhưng, khi ng ta muốn gượng dậy lại bị vùi dập, chà đạp bởi cái gọi là "quá khứ không trong sạch". Ma túy thì sao? Đã từng là gái bia ôm thì sao? Đã từng ngồi tù vì tội trộm cắp thì sao? .........Họ cũng là con người vậy, cũng có quyền đc sống, đc làm việc vậy. Một lần lầm lỗi thì sao? Họ đã biết hối cải, họ cũng muốn đứng lên để tìm lại một cuộc sống mới vậy, sao lại chà đạp họ như thế? Làm thế đc j, để họ chán chường và rồi tiếp tục sa vào con đường tội lỗi 1 lần nữa sao, để rồi xã hội này lại có thêm những phần tử, những con ma của những tệ nạn xã hội sao? Thật bất công

Ước, ước, ước.....

Muốn ước nhìu lắm....

Nhưng có lẽ những điều ước của tôi quá xa vời và xa rời thực tế.
Làm sao mà người ta ko cấu xé nhau đc khi mà trong cái xã hội bon chen này chỉ có cấu xé nhau ng ta mới tồn tại đc.

Làm sao người ta ko lừa dối nhau khi mà người ta ko trao lòng tin tưởng cho nhau, khi mà trong lòng người ta cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo và người ta đang khát khao 1 thứ tình cảm khác, mãnh liệt hơn thứ tình cảm mà ng ta đang sở hữu.

Làm sao người ta ko tham lam khi mà danh vọng, tiền bạc, quyền lực đã làm lu mờ í chí của con người.

Làm sao con người ta có thể khoan dung khi mà người ta vẫn còn mắc kẹt trong cái định kiến xã hội? Người ta ko chấp nhận những kẻ lầm đường lỡ bước vì trong thâm tâm người ta lo sợ những kẻ đó lại lầm đường 1 lần nữa

Vậy đấy.Nhưng trong lòng tôi vẫn mong mỗi con người hãy dành ra cho mình 1p, 1p thôi nhé và hãy suy ngẫm lại những gì mình đã làm, hãy dành 1 phút đó và nhìn vào gương để nhìn thấy con người thật của mình, dành 1 phút để ngoảnh đầu lại để biết mình đã đánh rơi bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu tình cảm yêu thương mà bấy lâu nay cái danh vọng hư vô đã che khuất mất, dành ra 1 phút để rút ra đc những kinh nghiệm cho bản thân. Hết 1 phút thì ta hãy trở lại là ta, lại tiếp tục bước đi trên đường đời đầy chông gai nhưng có lẽ mỗi 1 phút ta nhìn lại mình như thế ta lại càng hoàn thiện bản thân mình hơn, ko nhiều nhưng có ích. Ko có gì là ko thể, chỉ có ta ko dám vượt qua chính mình mà thôi.