Monday, July 5, 2010

Nếu có lúc ...


Nếu có lúc bạn cảm thấy chán sống bạn nên nghĩ đến những người nằm trên giường bệnh họ khao khát được sống như thế nào.

Nếu có lúc bạn cảm thấy chán công việc mình đang làm bạn hãy nghĩ đến những người thất nghiệp nhiều tháng ở nhà.

Nếu có lúc bạn cảm thấy đôi chân mỏi mệt bạn hãy nghĩ đến những người bị liệt họ đang khao khát được đi như bạn.

Nếu có lúc bạn cảm thấy không hài lòng về một người bạn của mình bạn hãy nghĩ đến những người chưa hề biết tình bạn như thế nào.

Nếu có lúc bạn cảm thấy mình cần phải chia tay với "một nửa" kia thì bạn hãy nghĩ có người tìm kiếm suốt đời vẫn không thể kiếm được "một nửa" của mình.

Nếu có lúc bạn cảm thấy sao bố mẹ mình lại khó khăn như vậy bạn hãy nghĩ đến những đứa trẻ mố côi khao khát có được tình thương ấy như thế nào.

Hãy trân trọng những gì mình đang có ngày hôm nay để không phải cảm thấy hối tiếc khi chính tay mình đánh mất nó.

Sunday, July 4, 2010

Đôi cánh thiên thần




Ngày xưa, một cậu bé luôn mặc cảm tự ti vì trên lưng cậu có 2 vết thẹo rất rõ. Nó kéo dài từ bả vai xuống đến tận phần eo với phần da nhăn nhúm. Vì thế, cậu bé luôn cảm thấy xấu hổ với chính bản thân mình.

Ngày ngày đi học, cậu đều rất sợ bị bạn bè phát hiện. Vào giờ thể dục, khi ai nấy háo hức thay chiếc áo thể dục trắng tinh không đẫm chút mồ hôi thì cậu bé lại trốn vào một góc sân, nhanh chóng thay áo để mọi người không nhìn thấy gì ở lưng cậu.

Thời gian dài trôi qua, rồi cái gì đến cũng phải đến. "Ôi, gớm quá!", "A... quái vật!" , "ôi, thật khủng khiếp!" Những lời vô tâm ấy đã làm đau lòng người bạn nhỏ của chúng ta. Cậu vừa khóc vừa chạy vào trong lớp, trốn tránh tất cả. Từ đó, cậu bé không bao giờ bước ra khỏi lớp và đặc biệt cậu không học môn thể dục nữa.

Sau sự việc này, mẹ cậu bé dịu dàng nắm tay cậu đến gặp cô chủ nhiệm. Cô là một nữ giáo viên đôn hậu. Người mẹ kể rằng khi mới sinh, cậu con trai đã mắc bệnh nặng, gần như mất hết hy vọng nhưng gia đình không đành lòng bỏ rơi và quyết cứu cho được đứa con. Qua cuộc giải phẫu vô cùng khó khăn vất vả, đứa con đã được cứu nhưng từ đó để lại hai vết thẹo lớn trên lưng. Nói đến đây, người mẹ run run bật khóc.

Đến giờ thể dục ngày hôm sau, cậu bé xuất hiện ở một góc tối với chiếc áo thể dục. Các bạn nhỏ khác thấy thế và lại ngây thơ thốt lên những lời vô tâm: "Ôi, thật đáng sợ!" , "... trên lưng cậu ấy có 2 con côn trùng to lắm". Ngay lúc ấy, cô giáo vô tình đi ngang, các bạn nhỏ vây quanh lấy cô và nói về vết thẹo.

Cô giáo tiến gần đến cậu bé, đặt nhẹ tay lên bờ vai gầy nhỏ ấy, mỉm cười nói: "Cô định sẽ kể cho các con nghe một câu chuyện nhưng xem ra, cô phải kể ngay lúc này." Các bạn trẻ lại vây quanh lấy cô. Cô giáo nhẹ nhàng kéo chiếc áo của cậu bé lên làm lộ rõ hai vết thẹo lớn. "Đây là một truyền thuyết. Ngày xưa, các thiên thần trên trời đã bay xuống và biến thân thành các bạn nhỏ như chúng ta đây. Tất nhiên có thiên thần nhanh nhẹn đã kịp tháo gở đôi cánh của mình nhưng cũng có thiên thần hơi chậm, không kịp tháo hết đôi cánh của mình và để lại hai vết như thế này."

"Vậy đó là cánh của thiên thần hả cô?"

"Đúng đó!" - cô giáo mỉm cười

Bỗng một bạn gái lên tiếng: "Thưa cô, chúng con có thể sờ chúng không?" Từ nãy giờ cậu bé cứ đứng ngẩn người ra, cậu lại khóc. Cô lại cười và nói: "Chúng ta phải xin phép vị thiên thần nhỏ của chúng ta chứ?" Lặng người một hồi, cậu bé lấy lại bình tĩnh đáp:

"Vâng, được ạ!"

Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn này đến bạn khác sờ vào "đôi cánh" ấy. "Ôi, tuyệt thật, con đã sờ được cánh của thiên thần rồi!".

Năm tháng dần trôi, người bạn nhỏ của chúng ta đã lớn hơn nhiều, cậu vẫn thầm cảm ơn cô giáo đã đem lại cho cậu một niềm tin mới, một nghị lực mới. Lên cấp ba, cậu mạnh dạn tham gia giải bơi lội cấp thành phố và đạt ngôi á Quân. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi lội bởi cậu tin rằng vết thẹo trên lưng chính là món quà cô giáo năm xưa dành tặng với tất cả sự yêu thương - đôi cánh thiên thần.



Mong bạn


Mong bạn thao thức đêm dài để quý ánh nắng ban mai.

Mong bạn gặp cơn mưa để quý những ngày nắng đẹp.

Mong bạn bận rộn để trân trọng giây phút thảnh thơi.

Mong bạn có những lúc thật buồn để cảm nhận giá trị niềm vui.

Mong bạn nếm trải nỗi đau để biết chia sẻ với những người đồng cảnh.

Mong bạn đôi lần vấp ngã để trải nghiệm thấy mình lớn khôn.

Mong bạn có lần mất mát để biết ơn những gì đang có.

Mong bạn khóc được để xóa nhòa tổn thương mang theo thời gian.

Mong bạn giữ được ký ức tình yêu qua bão tố cuộc đời.

Mong bạn sống thật lòng ngày gặp mặt để thanh thản khi chia tay.

Dẫu thế nào đi nữa


Nếu tỏ ra khoan dung, sẽ có người cho là bạn dễ dãi. Dẫu thế, bạn hãy tha thứ cho họ.
Nếu tỏ ra tử tế với mọi người, sẽ có người nghĩ bạn có động cơ gì đó. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.
Nếu sống chân thật, sẽ có người muốn lừa dối bạn. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với bản chất của mình.
Nếu thành công, sẽ có những kẻ cơ hội tìm đến với bạn. Dẫu thế, bạn hãy luôn vươn đến thành công.
Nếu tìm thấy hạnh phúc, sẽ có người ghen tị và tìm cách phá hoại. Dẫu thế, bạn hãy cứ đi tìm và nâng niu hạnh phúc đang có.
Những điều tốt đẹp bạn thực hiện hôm nay có thể bị lãng quên vào ngày mai. Dẫu thế, hãy tiếp tục làm những điều tốt đẹp.
Bạn mất nhiều năm để vun đắp một cái gì đó và rồi một người khác có thể phá hủy nó trong phút chốc. Dẫu thế, bạn hãy làm những điều bạn tâm đắc.
Có lúc bạn sẽ thất vong vì đặt lòng tin không đúng chỗ. Dẫu thế, đừng bao giờ tỏ ra bi quan hay chán nản - cuộc sống thà bị lừa còn hơn không dám tin một lần.
Bạn trao tặng cho cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, nhưng thường thì người đời vẫn chưa cảm thấy hài lòng. Dẫu thế, bạn hãy cứ trao tặng những gì tốt đẹp nhất.
Dẫu thế nào đi nữa, hãy bỏ qua những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều bất công mà người khác có thể đối xử với bạn để tiếp tục sống theo cách mà bạn cho là tốt và đúng nhất. Như thế, dẫu bất cứ lúc nào, và bất kể điều gì có thể xảy ra, bạn vẫn luôn ngẩng cao đầu và không bao giờ phải hổ thẹn hay hối tiếc khi đối diện với lương tâm của chính mình.


Chọn lựa trước cuộc đời


Đứng trước nỗi thất vọng,
Có người khóc òa đau đớn, có người mỉm cười điềm tĩnh.
Đứng trước những mất mát,
Có người mãi than vãn về những bất hạnh đó, có người lại thấy mình vẫn còn may mắn vì nhận ra giá trị của những điều chưa mất mà người khác phải ước ao.
Đứng trước gian nan,
Có người chùn bước hoặc loay hoay tìn lối thoát, có người dấn bước với tất cả ý chí, sức mạnh và dũng cảm đương đầu mọi thử thách.
Đứng trước thất bại,
Có người suy sụp muốn buông xuôi, có người vượt lên vững vàng bước tiếp con đường của mình với một bài học quý giá thêm vào hành trang trải nghiệm cuộc sống.

Tất cả chúng ta đều có quyền lựa chọn,
Hoặc hờ hững khuất phục làm khán giả và cảm nhận cuộc đời mình qua định nghĩa, qua cách nhìn của người khác,
Hoặc hăng hái nhập cuộc và hiểu rõ hơn cuộc sống qua những trải nghiệm của chính bản thân.
Dù chọn cách nào, chúng ta vẫn là người quyết định và làm chủ cuộc đời mình. Hãy trân trọng những giá trị hạnh phúc và đừng mãi oán trách, yếu hèn về nỗi đau khổ của mình.


Sức mạnh


Một cậu bé đang đùa nghịch với đống cát trên sân. Nhìn thấy một tảng đá lớn choán chỗ phía trước, cậu liền tìm cách đẩy tảng đá đi chỗ khác. Nhưng dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn không lay chuyển được tảng đá. Bất lực, cậu ngồi xuống và òa khóc.
Người cha ở trong nhà nhìn thấy sự cố gắng của con trai bèn bước ra hỏi:
- Con đã cố hết sức chưa?
Cậu bé rấm rứt gật đầu:
- Con đã cố hết sức và bằng mọi cách rồi.
- Chưa đâu, con à! - Người cha điềm đạm nói - Con chưa nhờ bố giúp, phải không?
Nói rồi, người cha cúi xuống và nhẹ nhàng nhấc tảng đá ra chỗ khác.


Trong cuộc sống, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể tự mình làm tất cả mọi việc. Sức mạnh của chúng ta còn nằm ở những người thân, bạn bè - những người luôn quan tâm và sẵn lòng giúp đỡ chúng ta.
Bạn đã sử dụng hết sức mạnh của mình chưa? Hãy nhớ đến câu hỏi đó trước khi quyết định bỏ cuộc, bạn nhé!

Cho lòng nhẹ bay cao


Một cậu bé da đen đang chơi đùa trên bãi cỏ, phía bên kia đường, một người đàn ông đang thả nhẹ những quả bóng lên bầu trời, những quả bóng đủ màu sắc, xanh, đỏ, tím, vàng, và có cả màu đen nữa.

Cậu bé nhìn khoái chí, chạy tới chỗ người đàn ông, hỏi nhỏ:
- Chú ơi, những quả bóng màu đen có bay cao được như những quả bóng khác không ạ.

Người đàn ông quay lại, bất giác giấu đi những giọt nước mắt sắp lăn nhẹ trên đôi gò má, ông chỉ lên những đám bóng bay lúc này chỉ còn những chấm nhỏ và trả lời cậu bé:
- Có chứ, những quả bóng màu đen cũng sẽ bay cao như những quả bóng màu khác, và cháu cũng vậy.

Cậu bé nở một nụ cười rạng rỡ cảm ơn người đàn ông.

Màu đen, màu vàng, màu đỏ….cho dù là màu gì thì cũng đều là quả bóng

Tình bạn và tình yêu

Tình bạn là khi bạn chơi với một người nhưng bạn lại thấy náo nhiệt chẳng kém gì một cuộc liên hoan.
Tình yêu là khi bạn đi dạo ở giữa phố đông người nhưng lại cảm thấy như chỉ có 2 người.

Tình bạn là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn vẫn như khi người đó ở gần.
Tình yêu là khi ở cách xa, cuộc sống của bạn không hề như cũ, dù bạn vẫn “cảm thấy” người đó luôn bên bạn.

Tình bạn là khi bạn hy vọng người đó làm được những điều tốt nhất.
Tình yêu là khi bản thân bạn cố gắng mang đến cho người đó những điều tốt nhất.

Tình bạn là khi bạn “khẳng định” bạn sẽ cố gắng ở bên cạnh người đó khi người đó cần.
Tình yêu là khi bạn sẵn sàng bỏ tất cả để ở bên cạnh người đó.

Tình bạn có thể tồn tại dù không có tình yêu trong đó. Nhưng tình yêu không thể tồn tại nếu không có tình bạn trong đó.

Sự kiên nhẫn


Một chàng trai trẻ đến gặp một chuyên gia về đá quý và nói về ước mong được trở thành một nhà nghiên cứu về đá quý. Chuyên gia nọ từ chối vì ông sợ rằng chàng trai không đủ kiên nhẫn để theo học. Chàng trai cầu xin một cơ hội. Cuối cùng, vị chuyên gia đồng ý và bảo chàng trai: “Ngày mai hãy đến đây”.
Sáng hôm sau, vị chuyên gia đặt một hòn ngọc bích vào tay chàng trai và bảo chàng hãy cầm nó. Rồi ông tiếp tục công việc của mình: mài đá, cân và phân loại đá quý. Chàng trai ngồi yên lặng và chờ đợi.
Buổi sáng tiếp theo, vị chuyên gia lại đặt hòn ngọc bích vào tay chàng trai và bảo chàng cầm nó. Ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm sau đó vị chuyên gia vẫn lặp lại hành động trên.
Đến ngày thứ sáu, chàng trai vẫn cầm hòn ngọc bích nhưng chàng không thể im lặng được nữa.
- Thưa thầy - chàng trai hỏi - khi nào thì em sẽ bắt đầu học ạ?
- Con sẽ được học - vị chuyên gia trả lời và tiếp tục công việc của mình.
Vài ngày nữa lại trôi qua và sự thất vọng của chàng trai càng tăng. Một ngày kia, khi vị chuyên gia bảo chàng trai đưa tay ra, chàng định nói với ông ta rằng chàng chẳng muốn tiếp tục việc này nữa. Nhưng khi vị chuyên gia đặt hòn ngọc bích lên tay chàng trai, chàng nói mà không cần nhìn viên đá:
- Đây không phải là hòn đá con vẫn cầm!
- Con đã bắt đầu học rồi đấy - vị chuyên gia nói.


Cuộc đời

Trong cuộc đời, có những lúc chúng ta nhớ một người đến nỗi chúng ta cứ muốn lấp đầy các giấc mơ của chúng ta bằng cách ôm chặt người ấy trong vòng tay.
Khi một cánh cửa của hạnh phúc bị đóng lại, một cánh cửa khác lại được mở ra, nhưng chúng ta thì cứ nhìn vào cánh cửa đóng chứ không coi những gì chúng ta vừa mở ra là quan trọng
Đừng tin tưởng vào những dáng vẻ bề ngoài; chúng thường giả dối. Đừng quan tâm đến của cải giàu sang; nó sẽ biến mất. Hãy đi tìm một người chia sẽ với bạn trong tiếng cười, bởi vì tiếng cười có thể biến một ngày buồn thành một ngày vui.
Hãy mơ những gì bạn muốn mơ. Hãy đi đến nơi nào bạn muốn đến. Hãy đi tìm những gì bạn muốn tìm. Bởi vì cuộc đời bạn thế nào thì hoàn toàn là do cách bạn uốn nắn nó.
Những người may mắn không đương nhiên có điều tốt nhất trong số những điều tốt nhất. Họ chỉ đi tìm điều tốt nhất trong những gì họ thấy được khi đi đường.
Tương lai đẹp nhất sẽ luôn luôn tùy thuộc nhu cầu quên đi quá khứ. Bạn sẽ không thể đi từ quá khứ vào cuộc đời bao lâu bạn chưa thắng vượt được những lầm lỗi của quá khứ đã từng làm cho bạn đau đớn.
Hãy sống cuộc đời cho đầy, và luôn luôn mỉm cười mặc cho có những thời gian khó khăn
Xin bạn gửi sứ điệp này đến những ai đang trông chờ nơi bạn
... Như tôi đã làm
Gửi đến những ai đang ghi dấu ấn trên cuộc đời bạn...
... Gửi đến những ai đã từng làm bạn cười khi bạn thật sự cần một ai đó ...
Gửi đến những ai khích lệ bạn khi bạn xuống tinh thần
gửi cho bạn bè ...
Gửi đến những ai đã chỉ đi qua đường bạn …
Gửi đến những ai đang mong được bạn khích lệ Gửi đến những ai đang cần có bạn bên cạnh
Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội làm cho mặt trời sáng lên trong ngày sống của một người đang cần vài lời khích lệ
Cuộc đời không gồm những hơi thở, nhưng gồm những khoảnh khắc làm bạn muốn đứt hơi
Cuộc đời thật đẹp!!!
Đặc biệt khi có một người bạn như bạn
Ước gì mỗi khoảnh khắc của đời bạn được chan hòa niềm vui. Chúc bạn luôn vui vẻ trong cuộc đời.

2 con thạch sùng


Đây là một câu chuyện có thật ở Nhật Bản.

Một người Nhật muốn sửa lại ngôi nhà đôi chút, nên đã phá bức tường đi.
Nhà ở Nhật thường có một khoảng rỗng nhỏ giữa các bức tường gỗ. Khi phá những bức tường, người đó nhìn thấy một con thằn lằn bị mắc kẹt vì có chiếc đinh từ phía ngoài đóng dính vào chân nó.

Người ấy nhìn thấy vậy, thế nên rất thương cảm, nhưng cũng hết sức tò mò vì khi kiểm tra chiếc đinh, anh thấy nó được đóng từ khi mới xây, tức là từ 10 năm nay rồi.

Chuyện gì đã xảy ra?

Con thằn lằn sống như thế ở một khoảng trống trong tường trong suốt 10 năm không hề xê dịch. Một điều tưởng chừng như quá dị thường, thậm chí là không thể.

Và anh ta đã tự hỏi làm sao con thằn lằn sống suốt 10 năm mà không hề đi một bước nào vì chân nó đã bị đóng đinh.
Anh ta tạm ngừng làm việc, ngồi một góc quan sát con thằn lằn, xem nó làm gì và có gì để ăn.. Một lúc sau không biết từ đâu xuất hiện một con thằn lằn khác, miệng ngậm thức ăn, bò về phía con thằn lằn mắc kẹt.
Không biết con thằn lằn mang thức ăn tới có họ hàng gì với con thằn lằn mắc kẹt hay chúng cùng một gia đình? Nhưng nó đã mang thức ăn tới trong suốt 10 năm. Không mệt mỏi, không từ bỏ hy vọng. Và nếu như người Nhật kia không phá bức tường thì không biết sự yêu thương
này còn tiếp tục đến bao giờ?

Trong một xã hội đầy đủ những tiến bộ về công nghệ thông tin, sự tiếp cận của chúng ta đối với thông tin ngày càng nhanh hơn, liên lạc ngày càng dễ hơn. Nhưng khoảng cách giữa con người với nhau... dường như mỗi ngày một xa hơn….

Hãy nói một lời chúc

Vào một buổi sáng, khi tôi đang đi bộ như thường lệ thì có một chiếc xe tải đi chầm chậm lại và dừng cạnh tôi. Tôi nghĩ chắc người lái xe, một người đàn ông có tuổi, muốn hỏi đường, nhưng ông đến bên tôi và cho tôi xem một tấm hình chụp một cậu bé khoảng năm tuổi.
- Đây là cháu trai của bác – Ông nói – bây giờ nó đang ở trong bệnh viện.
- Chắc là ông ấy muốn xin một ít tiền – tôi nghĩ thầm và đưa tay định rút ví ra.
Nhưng ông muốn một thứ khác.
- Bác đã gặp tất cả những ai mà bác có thể chỉ để đề nghị họ hãy dành cho cậu bé một lời chúc. Cháu sẽ chúc cho nó sớm khỏe lại chứ?

Tất nhiên tôi không thể từ chối.

Hãy nói một lời chúc khi người khác gặp khó khăn. Có thể nhờ lời chúc của bạn, họ sẽ có thêm niềm tin hy vọng vượt qua, cũng có thể lời chúc đó sẽ trở thành hiện thực.


Sức mạnh lời nói

Một lần có một nhà hiền triết đến một làng quê. Khi ông đi gần một ngôi làng, một người phụ nữ tiến về phía ông và cầu xin ông hãy chữa cho một đứa bé đang bị ốm ở trong làng.Khi nhà thông thái vào trong làng, mọi người xúm lại quanh ông. Sau đó, một người phụ nữ đưa đứa trẻ đến chỗ ông. Nhà hiền triết đỡ lấy đứa trẻ và cầu chúc mọi điều tốt lành cho nó.
- Ông nghĩ là những lời cầu chúc của ông sẽ thay thể được thuốc và làm cho cô bé khỏi bệnh hay sao? Một người đàn ông trong đám đông hét to.
- Anh không biết gì về những điều như vậy cả- nhà hiền triết nói với người đàn ông
- Anh là một con người đần độn.
Người đàn ông cảm thấy rất tức giận. Mặt anh ta đỏ lên. Khi anh ta chuẩn bị nói một điều gì đó và tỏ vẻ sẵn sàng dùng tay chân để nói chuyện thì nhà hiền triết bước lại gần và nói:
- Nếu một câu nói có sức mạnh làm cho anh trở nên tức giận đến như vậy thì nó cũng có thể chữa lành bệnh lắm chứ?

"Ngôn ngữ có sức mạnh làm thay đổi thực tế. Vậy nên hãy xem ngôn ngữ như là một công cụ đầy quyền năng để hàn gắn vết thương, để chăm sóc, để cầu nguyện, và để tha thứ"
Daphne Rose Kingma


Hãy buông ra

Một đứa trẻ đang chơi cạnh một cái bình quý. Nó thò tay vào bình và không thể rút ra được. Bố nó đến giúp, nhưng vô ích. Họ đã nghĩ đến việc phải đập cái bình đi. Ông bố nói, “Con trai, hãy cố nốt lần này. Thả lỏng và duỗi thẳng các ngón tay như bố đây này, rồi rút tay ra.”

Trước sự ngạc nhiên của bố, thằng bé kêu lên, “Không được bố ơi. Con không thể làm như thế được, nếu thế con sẽ làm rơi đồng xu của con mất.”

Có thể bạn sẽ cười, nhưng, hàng nghìn người trong chúng ta cũng giống cậu bé đó, cứ cố nắm giữ thứ gì đó vô nghĩa dù phải hi sinh những điều quý giá, thậm chí cả sự tự do! Vì thế, "hãy buông nó ra", tôi thực lòng khuyên bạn điều đó.

Câu chuyện nghe có vẻ đơn giản nhưng chứa đựng một triết lý sâu sắc và sự thật đau lòng.

Nhiều người trong chúng ta có khi tốn cả cuộc đời để loay hoay trong những cái không quan trọng để rồi bỏ qua những điều thực sự quan trong. Không nói về những chuyện to tát trong cuộc đời mà ngay cả trong việc giải quyết một công việc cũng vậy.

Biết từ bỏ, biết hy sinh những điều không cần thiết, không quan trọng để tập trung thời gian và công sức vào những điều cần thiết, những điều quan trọng là một trong những bí quyết để thành công.

Hai hạt muối

Hạt muối Bé nói với hạt muối To: “Em đến chia tay chị này, em sắp được hòa trong đại dương”.
Muối To trố mắt: “Em dại quá, sao lại để đánh mất mình như thế. Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!“.

Muối To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn bé tí ti đầy khinh khỉnh.
Thu hoạch, diêm dân gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt muối tinh trắng kia được đội lên đầu, hay bê bên lưng rồi đóng vào bao sạch đẹp... Lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm!

Sau một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người ta cho nó vào nồi cám heo.
Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này ư? Nó tủi nhục ê chề! Lòng kiêu hãnh không cho phép nó “tế thân” cho lũ heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn mặc cho nước sôi trăm độ cũng không lấy được, dù là cái vảy da của nó.

Khi rửa máng heo, người ta phát hiện nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.

Trời đổ mưa, muối Bé, bây giờ là hạt mưa, gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!”.
Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị khổ lắm, tủi nhục lắm... hư, hư... còn em sống thế nào?”. “Tuyệt lắm chị ơi! - muối Bé hí hửng - khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác... Thôi em chào chị, em phải đi để sớm về với cội nguồn”.

Nhìn muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần... bỗng dưng muối To thèm khát cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan, hòa tan...
Nhưng... chao ôi, quá muộn rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!


Câu chuyện về ngọn núi



Người cha và con trai đi dạo trên núi. Bỗng, đứa con bị ngã, và hét lên “Ahhhhhhhhhhh!”.
Thật ngạc nhiên, nó nghe thấy một tiếng thét vọng lại, từ đâu đó trong núi, “Ahhhhhhhhhhh!”
Tò mò, nó lại hét: “Bạn là ai?”
Và nó nhận được câu hỏi tương tự: ”Bạn là ai?”
Đứa trẻ lại gào to:”Tôi không biết bạn!”
Và cũng nhận được:”Tôi không biết bạn!”
Tức giận với những gì nhận được, nó hét lên:” Đồ hèn!”
Và câu trả lời cũng là:”Đồ hèn!”
Thằng bé nhìn cha và hỏi:”Điều gì đang xảy ra vậy cha?”
Người cha mỉm cười và nói:”Con trai, hãy xem nhé!”
Ông hét to:”Bạn là nhà vô địch!”. Giọng nói trả lời:”Bạn là nhà vô địch!”
Đứa con rất ngạc nhiên nhưng không hiểu.
Người cha bèn giải thích: ”Người ta gọi đó là tiếng vọng, nhưng thực ra đó chính là cuộc sống. Nó sẽ trả lại con tất cả những gì con nói hoặc làm. Cuộc đời của chúng ta đơn giản là hình ảnh phản chiếu những gì ta làm. Nếu con muốn được nhiều người yêu quý, trước hết hãy yêu quý mọi người. Nếu con muốn đạt được thành công, trước hết con phải cố gắng. Điều này đúng với tất cả mọi thứ, trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Nó sẽ trả lại cho con cái mà con đã tặng cho nó.”

"Không có điều gì xảy ra là sự ngẫu nhiên cả, đó chỉ là sự phản chiếu của những gì bạn đã làm trong cuộc sống!"

Cuộc sống là ...


Cuộc sống là một thách thức - hãy đương đầu
Cuộc sống là một quà tặng - hãy tiếp nhận
Cuộc sống là một sự phiêu lưu - hãy thách thức nó
Cuộc sống là một nỗi buồn - hãy vượt qua
Cuộc sống là một bi kịch - hãy đối diện
Cuộc sống là một nhiệm vụ - hãy thi hành
Cuộc sống là một cuộc chơi - hãy nô đùa
Cuộc sống là một bí mật - hãy khám phá
Cuộc sống là một nhạc khúc - hãy hát lên
Cuộc sống là một cơ hội - hãy nắm lấy
Cuộc sống là một cuộc hành trình - hãy hoàn thành
Cuộc sống là một lời hứa - hãy thực hiện
Cuộc sống là một vẻ đẹp - hãy ngợi ca
Cuộc sống là một cuộc đấu tranh - hãy chiến đấu
Cuộc sống là một mục tiêu - hãy giành cho được
Cuộc sống là một câu đố - hãy giải mã
Cuộc sống là vĩnh cửu - hãy có niềm tin.

Hãy mở rộng lòng mình

“Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác mở ra, ta thường chú ý vào cánh cửa đang đóng mà không thấy được một cái khác đang mở ra.”


“Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn vẫn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục - Đng bao giờ nói bạn không còn yêu ai nữa nếu ánh mắt của ai đó vẫn còn có thể giữ chân bạn.”
“Cuộc sống thường không chật hẹp trong những ngôi nhà, trên những con đường, góc phố mà chính trong những định kiến và suy nghĩ của con người.”


“Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới những nơi bạn muốn tới, trở thành những gì bạn muốn bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn.”

Ánh Sáng và Bóng Tối

Nơi có ánh sáng thì có bóng ảnh. Khi ánh sáng mạnh thì ảnh đậm, khi ánh sáng yếu thì ảnh nhạt. Khi đối mặt với ánh sáng thì bóng ở sau lưng, khi lưng xoay về phái ánh sáng thì bóng ở trước mặt.


Vì vậy khi chúng ta muốn có ánh sáng, thì không thể oán thán bóng đen.

Muốn có niềm vui, thì không thể oán thán lo buồn.

Muốn có thành công thì không nên sợ thất bại.

Muốn loại bỏ bóng đen trước mặt, thì cần phải đối mặt ánh sáng.


Nhìn qua khung cửa sổ


Một đôi vợ chồng trẻ vừa đến ở trong một khu phố mới. Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm tâm, người vợ thấy bà hàng xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.

“Tấm vải bẩn thật !” Cô thốt lên. “Bà ấy không biết giặt

Có lẽ bà ấy cần một thứ xà-bông mới thì giặt mới sạch hơn !”

Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn im lặng.

Thế là vẫn cứ lời bình phẩm ấy mỗi lần bà hàng xóm phơi tấm vải.....

Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với chồng :

“Anh nhìn kìa ! Bây giờ bà ấy đã biết giặt tấm vải rồi..... Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ ?”

Người chồng đáp:

“Không... Sáng nay anh đã dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy !”

Trong cuộc đời cũng như thế :Mọi sự tùy thuộc sự sạch sẽ của khung cửa sổ, qua đó chúng ta quan sát các sự việc. Trước khi phê bình, có lẽ nên kiểm tra trước phẩm chất của cái nhìn của ta. Khi đó, chúng ta có thể nhìn thấy rõ ràng sự tinh trong của trái tim người khác. Con mắt là cửa sổ tâm hồn, ta hãy lau sạch tâm hồn và cửa sổ của mình bạn nhé. :)

Cây Phiền Muộn

Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò "đình công" của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.

Khi chúng tôi đến gần cửa, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.

"Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi". Anh ta vui vẻ đáp. "Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi".

"Nhưng anh biết không, thật buồn cười", người thợ mộc kể tiếp: "Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước".

Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.

Chiếc hộp kỳ diệu


Jack là một cậu bé mồ côi. Cậu bé sống với người cô , mặc dù không nhận được sự yêu thương , chỉ là những lời la mắng , và sự keo kiệt của cô , nhưng Jack vẫn rất vui vẻ , cậu bé rất ngoan . CẬu bé tự nghĩ : " Nếu không có cô , chắc chắn cậu đã không còn được đi học rồi , và chắc chắn cậu đã trở thành đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ "
Trong lớp , các bạn không thích chơi với Jack , một đứa trẻ mồ côi , duy nhất chỉ có một bạn , cô bé rất dễ thương , cứ mỗi lần tan lớp là cô bé ấy ở lại xếp bàn ghế lại . Jack cũng ở lại phụ bạn ấy , cả hai không nói gì với nhau nhưng cứ làm việc như vậy và cảm thấy rất vui.

Giáng sinh sắp đến rồi, mọi người rục rịch chuẩn bị mọi thứ, bàn tán vế những món quà. Jack không có gì cả. Cô bé không thấy Jack còn ở lại giúp cô, tan học là cậu lại chạy về vội vã. Một hôm, cô bé hỏi cậu :
-Sao cậu không ở lại nữa, cậu có biết là tớ rất vui nếu có cậu giúp tớ không?
-Thật à? Tớ quan trọng với cậu như thế à?
-Ừ
-Vậy giáng sinh này, cậu ở lại nhé, tớ có món quà tặng cậu
Giáng sinh đến, khi mọi nguời đã về hết. Jack đến bên cô bé , Đưa ra một món quà nhỏ được gói rất cẩn thận . Cô bé mở ra :
-Xinh quá , chiếc hộp xinh quá. Nó dựng gì bên trong thế
-Bạn cứ mở ra đi.
Jack nhìn cô bạn, cười.
Cô bé tò mò mở ra, thật kỳ lạ, trong hộp không hề có một cái gì hết. Đưa đôi mắt ngạc nhiên về phía Jack, cô bé hỏi:
-Không hề có gì trong hộp này hết , Jack ạ?
-Bạn sẽ không bao giờ thấy được nó, không nhìn thấy nó , không sờ thấy nó, không nếm được nó đâu, vì nó là tình yêu đấy, mẹ tớ đã bảo thế, bạn chỉ cảm nhận được tình yêu thôi , mẹ đã tặng nó cho tớ, giờ tớ tặng lại cậu. Cám ơn vì tất cả.

Trên chiếc đàn piano của cô bé lúc nào cũng có một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh , mở chiếc hộp ra ai cũng thắc mắc , là một chiếc hộp rỗng . Cô bé chỉ mỉm cười và nói : "Sẽ chẳng thể nhìn thấy nó đâu , không cầm được nó đâu , nhưng nó rất quan trọng , rất đặc biệt , bởi nó là tình yêu đấy "

Đã bao giờ bạn thấy được tình yêu đâu, nhưng tình yêu lúc nào cũng ở bên chúng ta , tình yêu tồn tại trong trái tim mỗi người . Hãy biết trân trọng nó!!


Đừng tưởng mình ghê ghớm


Booth Tarkington là nhà văn và nhà soạn kịch nổi tiếng của nước Mỹ thế kỷ 20. Hai cuốn tiểu thuyết “The Magnificent Ambersons” và “Alice Adams” của ông từng được tặng giải thưởng Pulitzer. Trong thời kỳ tên tuổi Booth Tarkington còn nổi đình nổi đám trên văn đàn Mỹ, ông thường hay kể một câu chuyện như sau.

"Chuyện xảy ra trong một triển lãm các tác phẩm nghệ thuật do Hội Chữ thập đỏ Mỹ tổ chức. Hôm ấy tôi tới với tư cách khách mời đặc biệt. Khi đang đứng trong gian trưng bày, bỗng tôi thấy có hai cô gái chừng 17-18 tuổi tiến lại trước mặt mình và chân thành xin tôi chữ ký.

- Rất xin lỗi là tôi không mang theo bút máy, liệu tôi có thể dùng bút chì để ký tên được không, thưa hai cô?

Thật ra trong bụng tôi thừa biết hai cô gái sẽ không từ chối việc tôi ký tên bằng bút chì, nhưng tôi chỉ muốn tỏ ra mình có phong thái đại gia - tuy là một nhà văn nổi tiếng mà vẫn khiêm tốn với các bạn đọc bình dân.

- Dĩ nhiên là được ạ!

Quả nhiên hai cô vé vui vẻ đồng ý. Nhìn thấy nét mặt hân hoan phấn khởi của họ, dĩ nhiên tôi rất khoan khoái, tự hào.

Một cô gái lấy ra từ ví cuốn sổ bìa cứng gáy mạ vàng rất xinh đẹp đưa cho tôi. Tôi rút bút chì, lịch lãm đề tặng mấy câu khích lệ họ rồi ký tên mình.

Sau khi nhìn thấy chữ ký của tôi, cô gái bỗng nhíu hai hàng lông mày chăm chú nhìn kỹ tôi rồi hỏi:

- Thế ra ông không phải là Robert Sherwood ạ?”.

- Ồ, không phải! - Tôi vô cùng tự phụ trả lời - Tôi là Booth Tarkington, tác giả cuốn Alice Adams, hai lần đoạt giải Pulitzer.

Cô gái liền quay đầu lại phía bạn mình rồi nhún vai bảo:

- Mary, cho tớ mượn cái tẩy của cậu một tí.

Giây phút ấy, tất cả mọi niềm kiêu hãnh, tự phụ của tôi lập tức tan như bong bóng xà phòng. Từ đó trở đi, tôi luôn tự nhắc nhở bản thân: Cho dù mình có tài giỏi đến đâu đi nữa thì cũng chớ bao giờ tưởng rằng mình ghê gớm lắm."

100% trong cuộc sống


Trong cuộc sống của chúng ta
Nếu: A, B, C, D, E, F, G, H, I, J, K, L, M, N, O, P, Q, R, S, T, U, V, W, X, Y, Z, tương đương với giá trị: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11, 12, 13, 14, 15, 16, 17, 18, 19, 20, 21, 22, 23, 24, 25, 26 thì:

– Làm việcc tích cực (hardwork) chỉ là: H+A+R+D+W+O+R+K=8+1+18+4+23+15+18+11=98%.

- Kiến thức (knowledge) vẫn chỉ là: K+N+O+W+L+E+D+G+E=11+14+15+23+12+5+4+7+5=96%

- Hay là may mắn (luck)? L+U+C+K=12+21+3+11=47%.

- Vậy là tiền bạc (money)? Không!

- Khả năng lãnh đạo (Leadership)? Vẫn không phải!

Để vươn đến đỉnh cao nhất và để đạt được 100% trong cuộc sống, điều thật sự giúp chúng ta vươn cao hơn, xa hơn chính là thái độ của chúng ta.
Chỉ có thái độ (attitude) là 100%: A+T+T+I+T+U+D+E=1+20+20+9+20+21+4+5=

Never give up! - Không bao giờ từ bỏ!



“Never give up!” (Không bao giờ từ bỏ) - sticker mang dòng chữ này từng là quà tặng của một trong những sếp cũ của tôi, sau một khóa huấn luyện về tinh thần mà chị ấy tham gia. Tôi dán nó ngay trên chiếc điện thoại bàn của mình, mỗi ngày đều nhìn thấy, đều chạm tay vào, đều lắng nghe nó... để luôn nhắc nhở bản thân rằng “không bao giờ từ bỏ” khi đứng trước những khó khăn.

Khi đó tôi mới đi làm được vài năm, những con dốc nhỏ trong công việc đều dễ trở thành núi cao vì lòng kiên nhẫn thì ít mà cái tôi vẫy vùng và mong muốn đổi thay thì dồi dào trong huyết quản. Mỗi buổi sáng, tôi lau chiếc điện thoại khi ngồi vào bàn làm việc, vuốt ngón tay lên lời nhắn nhủ này, tôi hiểu nó thật sự rất có ý nghĩa với mình.

Từ bỏ quá sớm khi đối mặt với những khó khăn nhất thời, dù trước mắt mình đang có cơ hội khác tốt hơn, là sự kiêu hãnh nhưng đôi khi là trốn chạy những va chạm mà lẽ ra mình phải chấp nhận và vượt qua để trở nên cứng cáp.

Rất nhiều khoảnh khắc, nhiều thời điểm trong cuộc sống của mình, tôi đã muốn quay lưng và từ bỏ ngay cái nơi/con người đã làm cho mình không còn cảm thấy niềm vui và sự bình an khi “chung sống”. Nhưng sự ra đi không đơn giản chỉ cần một cái vẫy tay, vài lời tạm biệt hoặc là một mớ giấy tờ cần phải ký...

Đôi lần, khi đối diện với những chông gai được bày ra trước mắt mình, tôi tự nhủ “vượt qua nó đi rồi hãy từ bỏ nó”. Đó là thời điểm tôi hiểu rằng nơi chốn/con người mình đang yêu thương đã phụ rẫy trái tim nóng bỏng của mình. Tôi sẽ cố gắng bước qua hết chông gai đan dưới mỗi bước chân mình, rồi sau đó sẽ vẫy tay tạm biệt với nụ cười nhẹ nhõm trong tim.

Tôi nhớ mình đã quyết định rất nhanh khi từ bỏ chỗ ngồi có chiếc điện thoại gắn sticker “never give up!” sau hơn ba năm trút bao buồn vui vào đấy... Tôi chỉ tiếc không thể mang theo chiếc điện thoại đã lắng nghe hết các câu chuyện thường nhật của tôi suốt hơn một ngàn ngày qua, động viên tôi những lúc thật sự nản lòng rằng “đừng bao giờ từ bỏ”.

Khi trái tim tôi đã bớt sôi sục hơn và tình yêu với gia đình bảo rằng mình hãy nên kiên nhẫn thì ý nghĩ ra đi hay rẽ ngang bao giờ cũng đến chậm hơn những cơn sóng cao hay những cơ hội màu hồng.

Tuy nhiên, đáng sợ hơn là khi trái tim mình vẫn còn đầy yêu thương nhưng lý trí bảo rằng phải chấm dứt ở đây thôi, vì tình yêu này chỉ đến từ một phía và có ai đó ngoài kia đang mời mọc mình lên thuyền. Từ bỏ để trái tim nhẹ nhõm hơn hay tiếp tục cứu vãn một mối quan hệ đang làm thương tổn mình vẫn luôn là một câu hỏi khó...

Sẽ rất nhiều lần, có thể bạn sẽ phải lựa chọn giữa tình yêu (với ai đó/điều gì đó) và cái tôi to lớn của bản thân. Sẽ rất nhiều lần, có thể bạn sẽ thổn thức khi lý trí nhận quyết định ra đi mà trái tim vẫn dùng dằng ở lại...

Khi còn tình yêu, không có nghĩa là người ta sẽ không bao giờ từ bỏ. Đôi khi người ta chọn ra đi vì tình yêu quá lớn của mình.

Quẳng gánh lo đi mà vui sống

Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:
- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?
- Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!


Hãy học cách tha thứ



Thầy giáo yêu cầu mỗi chúng tôi mang một túi nilông sạch và một bao tải khoai tây đến lớp. Sau đó, thầy bảo cứ hễ chúng tôi không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó và ngày tháng lên rồi bỏ nó vào túi nilông. Sau vài ngày, có nhiều túi trở nên vô cùng nặng.

Sau đó, thầy lại yêu cầu chúng tôi phải luôn mang cái túi theo bên mình dù đi bất cứ đâu, tối ngủ phải để túi bên cạnh, làm việc thì đặt trên bàn. Sự phiền phức khi phải mang vác cái túi khiến chúng tôi cảm nhận rõ ràng gánh nặng tinh thần mà mình đang chịu đựng. Không những thế, chúng tôi còn phải luôn để tâm đến nó, nhớ đến nó và nhiều khi đặt nó ở những chỗ chẳng tế nhị chút nào.

Qua thời gian, khoai tây bắt đầu phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa. Đây thật là một ẩn dụ sinh động về cái giá mà chúng ta phải trả cho việc khư khư ôm lấy giận hờn trong lòng.

Trong thâm tâm chúng ta thường cho rằng tha thứ là một món quà đối với người được tha thứ, nhưng bạn thấy đấy, đây rõ ràng là món quà cho chính chúng ta.