Friday, March 4, 2011

Câu chuyện về loài chim.


Ngày còn bé, nhà tôi là một túp lều tranh ở cạnh vườn cây của hợp tác xã. Trông vườn cây ấy là một cụ già rất hiền từ. Ông rất quý tôi. Một hôm ông bắt cho tôi hai con chim non và bảo tôi nuôi. Ông cũng đan luôn cho tôi một chiếc lồng bằng tre rất xinh. Tôi rất thích và luôn để ý chăm sóc cho hai chú chim nhỏ. Nhưng có lẽ vì bận phụ giúp mẹ việc nhà nên được một tuần thì hai chú chim ấy trông rất yếu. Ông sang chơi và nhìn thấy. Ông bày cho tôi một cách …

Nghe lời ông, tôi đem cái lồng chim ra chỗ cái tổ của chúng mà lúc trước ông bắt được. Các bạn biết không, thật bất ngờ và thú vị khi hai con chim bố và chim mẹ ríu rít bay quanh những đứa con “thất lạc” của chúng. Và từ hôm đó tôi không phải lo chăm sóc chúng nữa. Hàng ngày chim bố mẹ đi kiếm thức ăn cho hai đứa con đang bị nhốt của mình.

Sau một tháng như vậy, tôi bỗng thấy buồn và chán vì mình không tự chăm sóc được hai con chim con và cũng vì thương hai con chim bố mẹ, tôi quyết định xin ông cho tôi được thả chúng đi. Ông cười đôn hậu và bảo tôi:

- Cháu sẽ là một con người rất cá tính và biết thương yêu người khác. Được rồi, ông sẽ thả chúng đi, nhưng trước khi thả chúng, ông muốn cho cháu xem một điều rất đáng “suy nghĩ” của tự nhiên.

Ông đã làm một cái bẫy và bắt được hai con chim bố mẹ. Ông thả hai con chim con ra khỏi lồng. Quá sung sướng với cảm giác tự do hai chú chim vươn đôi cánh bé nhỏ và bay rất cao, rất xa. Ông lặng lẽ nhốt hai chon chim bố mẹ vào đúng cái lồng xinh xắn kia. Ông bảo tôi:

- Ông sẽ không cho chúng ăn, cháu nghĩ điều gì sẽ xảy ra.

- Chắc hai con chim con sẽ kiếm thức ăn cho bố mẹ chúng phải không ông! Tôi hồn nhiên trả lời.

Với nụ cười đầy ẩn ý, ông nhíu mắt bảo tôi.

- Cháu hãy chờ xem.

Cả ngày hôm đó vừa giúp mẹ nhổ cỏ trong vườn, vừa để ý tới cái lồng chim kia. Nhưng đến khi trời nhá nhem tối, hai con chim bố mẹ có lẽ đã đói lắm rồi, thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng kêu thảm thiết (tôi nhớ là chúng kêu chứ không hót) mà vẫn không thấy bóng dáng hai con chim con kia đâu.

Tôi chạy sang nhà ông:

- Ông ơi, không khéo chúng chết mất.

Ông cười và bảo:

- Cháu đừng lo.

Nói rồi ông lấy một túi cào cào con đem ra cái lồng chim và bỏ vào đó. Tôi cũng không hiểu tại sao chúng lại không ăn, có lẽ chúng buồn. Ông mở cửa và thả hai con chim ấy đi.

Quay vào với ánh mắt đăm chiêu, ông không nhìn tôi mà đưa mắt nhìn rất xa xăm. Ông hỏi tôi:

- Cháu thấy thế nào.

Với suy nghĩ đơn giản của một đứa trẻ, tôi trả lời:

- Hai con chim con tệ quá ông nhỉ.

Ông quay lại nhìn tôi:

- Cháu là một đứa trẻ rất ngoan, và sâu sắc. Cháu có một hoàn cảnh rất đặc biệt, có một người mẹ rất tuyệt vời. Cháu hãy nhớ câu chuyện của ngày hôm nay và mãi mãi sau này đừng bao giờ như những chú chim con kia nhé.
Giờ đây ông đã không còn nữa, nhưng câu chuyện của ông vẫn mãi mãi đi theo trong tâm trí của tôi. Mỗi tuổi trôi qua, tôi lại có thêm những cách hiểu sâu sắc hơn về câu chuyện của ông. Tôi luôn luôn cố gắng làm tất cả để bù đắp lại cho những ngày tháng vất vả của mẹ tôi. Nhưng có rất nhiều khi tôi vẫn cảm thấy rằng mình còn có điều gì đó giống như những con chim con kia.

No comments: