Thursday, December 16, 2010

Câu chuyện cảm động đêm Giáng Sinh



Như thường lệ, mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...Đã bảy giờ tối, mọi người trong công ty đã ra về gần hết, tôi cũng đang đi đến gara để lấy xe và về nhà ăn giáng sinh.
Có một cậu bé, ăn mặc rách rưới, trông như một đứa trẻ lang thang, đang đi vòng quanh chiếc xe tôi, vẻ mặt cậu như rất thích thú chiếc xe. Rồi cậu chợt cất tiếng khi thấy tôi đến gần: “Đây là xe của cô ạ?”. Tôi khẽ gật đầu: “Đó là quà giáng sinh anh tôi tặng cho.” Cậu bé nhìn tôi tỏ vẻ sửng sốt khi tôi vừa dứt lời. “Ý cô là...anh trai cô tặng chiếc xe này mà cô không phải trả bất cứ cái gì?” “Ôi cháu ước gì...” Cậu bé vẫn ngập ngừng.
Tất nhiên tôi biết cậu bé muốn nói điều gì tiếp theo. Cậu muốn có được một người anh như vậy. Tôi chăm chú nhìn cậu bé, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe lời nói của cậu. Thế nhưng cậu vẫn cúi gằm mặt xuống đất, bàn chân di di trên mặt đất một cách vô thức. “Cháu ước...”, cậu bé tiếp tục “cháu có thể trở thành một người anh trai giống như vậy”. Tôi nhìn cậu bé, ngạc nhiên với lời nói vừa rồi. Bỗng nhiên tôi đề nghị cậu bé, “Cháu nghĩ sao nếu chúng ta đi một vòng quanh thành phố bằng chiếc xe này?” Như sợ tôi đổi ý, cậu bé nhanh nhảu trả lời: “cháu thích lắm ạ.”

Sau chuyến đi, cậu bé hỏi tôi với ánh mắt sáng ngời đầy hi vọng, “Cô có thể lái xe đến trước nhà cháu không?” tôi cười gật đầu. Tôi nghĩ mình biết cậu bé muốn gì. Cậu muốn cho những người hàng xóm thấy cậu đã về nhà trên chiếc xe to như thế nào. Thế nhưng tôi đã lầm... “Cô chỉ cần dừng lại ở đây, và có phiền không nếu cháu xin cô đợi cháu một lát thôi ạ...”
Nói rồi cậu bé chạy nhanh vào con hẻm sâu hun hút, tối om tưởng chừng như chẳng có ai có thể sống trong ấy. Ít phút sau tôi nghe thấy cậu bé quay lại qua tiếng bước chân, nhưng hình như lần này câu không chạy như lúc nãy mà đi rất chậm. Và đi theo cậu là một cô bé nhỏ nhắn, mà tôi nghĩ đó là em cậu, cô bé với đôi chân bị tật. Cậu bé đẩy chiếc xe lăn em cậu đang ngồi, một chiếc xe cũ kĩ, xuống những bậc tam cấp một cách rất cẩn thận và dừng lại cạnh chiếc xe của tôi.
“Cô ấy đây, người mà lúc nãy anh đã nói với em đấy. Anh trai cô ấy đã tặng một chiếc xe hơi cho cô nhân dịp giáng sinh mà cô chẳng phải tốn lấy một đồng. Và một ngày nào đấy anh cũng sẽ tặng em một món quà giống như vậy. Hãy nghỉ xem, em có thể tận mắt thấy những món quà, những cảnh vật ngoài đường phố trong đêm giáng sinh, và anh sẽ không phải cố gắng miêu tả nó cho em nghe nữa.”

Tôi không thể cầm được nước mắt và tôi đã bước ra khỏi xe, đặt cô bé đáng thương ấy lên xe. Ánh mắt cô bé nhìn tôi đầy vẻ cảm phục và thân thiện.
Ba chúng tôi lại bắt đầu một chuyến đi vòng quanh thành phố, một chuyến đi thật ý nghĩa và tôi sẽ không bao giờ quên, khi những bông tuyết lạnh giá của đêm giáng sinh bắt đầu rơi.
Và cũng trong đêm giáng sinh ấy, tôi đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa một câu nói của Thiên Chúa: “Không gì tốt đẹp hơn việc làm cho người khác hạnh phúc”.

1 comment:

quangtinh said...

“...Con ngưởi trở nên hạnh-phúc qua việc thể-hiện được năng-lực của mình và cảm-nghiệm được năng-lực của mình và cảm-nghiệm được chính mình một cách tích-cực trong đời.
Hạnh-phúc của con người nằm trong tình yêu cuộc đởi, trong niềm vui phát sinh từ hoa cỏ, từ phong cảnh, từ âm-nhạc, từ mọi thứ mà con người có thể dùng các khả năng sẵn có của mình để sáng-tạo ra thứ gì đó.
Nếu con người không thể làm vậy...cảm-nhận hạnh-phúc của họ là sự nhầm-lẫn? Hay họ chỉ tự ám-thị mình, và bị ngưởi khác thuyết-phục, rẳng họ lả người hạnh-phúc???